Chương 22
Điện giữ cho chúng ta sự sống, xung lực từ não đến tim hay phổi là một dòng
điện giống như bất cứ dòng điện nào khác.
Và điện cũng chấm dứt sự sống.
Vào lúc chín giờ tối, đúng chín tiếng rưỡi sau vụ tấn công tại trạm MH-10,
gã đàn ông trong bộ đồng phục quần yếm màu xanh lam thẫm của Liên hợp
Algonquin đang quan sát khung cảnh trước mặt: vùng tàn sát của gã.
Điện và cái chết.
Gã đang đứng tại một công trường xây dựng, lộ mặt hoàn toàn, nhưng
không ai chú ý gì đến gã cả, vì gã là một công nhân đứng giữa những công
nhân khác. Đồng phục khác nhau, mũ bảo hộ khác nhau, công ty khác nhau.
Tuy nhiên, một điểm đã kết nối toàn bộ bọn họ: Những kẻ kiếm sống bằng
đôi bàn tay bị xem thường bởi “những con người chân chính,” những con
người trông cậy vào sự phục vụ của bọn họ, những kẻ giàu có, sung sướng,
và bạc bẽo.
An toàn nhờ sự vô hình ấy, gã đang lắp đặt một phiên bản mạnh hơn rất
nhiều thứ thiết bị gã đã thử ở câu lạc bộ sức khỏe. Trong thuật ngữ ngành
điện, “cao thế” chỉ dòng điện từ bảy mươi nghìn volt trở lên. Để thực hiện
được những gì đã lên kế hoạch, gã phải bảo đảm rằng mọi hệ thống đều có
thể tải ít nhất gấp hai hay ba lần như thế.
Gã quan sát khu vực của vụ tấn công ngày mai một lần nữa. Và trong lúc
đó, gã không tài nào ngăn mình nghĩ tới điện áp, cường độ dòng điện… và
cái chết.
Người ta vốn vẫn nhầm lẫn rất nhiều khi thuật lại về Ben Franklin và thí
nghiệm chiếc-chìa-khóa-trong-cơn-giông ngu xuẩn. Thực tế, Franklin đã ở