LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 328

chặn những vụ tấn công kinh hoàng này. Một manh mối đã biến mất theo gã.

Serena bước tới, ngồi xuống bên cạnh và trao Preston sang cho anh ta.

Thằng bé tóm lấy ngón cái dài nghêu của anh ta bằng những ngón tay hăng
hái của nó, làm nỗi ủ ê vơi bớt. Serena bảo Dellray, “Em xin lỗi, anh yêu.”

Anh ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngôi nhà, dõi vào những hình khối phức

tạp của các tòa nhà và xa hơn nữa, chỗ anh ta chỉ trông thấy được vài mảng
trụ đá của cây cầu Brooklyn. Một đoạn bài thơ Trên chuyến phà Brooklyn do
Walt Whitman sáng tác hiện lên trong đầu anh ta.

Những điều đẹp đẽ nhất tôi từng làm,
đối với tôi dường như trống rỗng và đầy ngờ vực.
Những ý nghĩ tôi tưởng rằng to tát
thực sự chẳng phải là những ý nghĩ tầm thường hay sao?
Những câu thơ này cũng đúng đối với anh ta. Đối với vẻ bề ngoài của Fred

Dellray: Người đàn ông đường phố sành điệu, xấu tính, thô bạo. Anh ta thi
thoảng, còn thường xuyên hơn cả thi thoảng, nghĩ: Nếu mình đang sai lầm thì
sao?

Tuy nhiên, những dòng đầu tiên của khổ tiếp theo lại là một sự chuyển

hướng:

Chẳng phải một mình anh biết đó sẽ là chuyện chẳng ra gì,
Tôi là kẻ cũng biết
đó sẽ là chuyện chẳng ra gì…
“Mình sẽ làm gì đây?” Dellray trầm ngâm nghĩ.
Công lý cho Trái đất…
Anh ta rầu rĩ nhớ đã từng từ chối cơ hội tham gia một hội nghị cấp cao về

vệ tinh nhân tạo và thu thập, xử lý dữ liệu tình báo. Biên bản ghi nhớ của hội
nghị có tựa đề “Hình dáng của tương lai.”

Lượn ra phố, Dellray nói to, “Hình dáng của tương lai đây này.” Và vo

tròn biên bản ghi nhớ, đáp nó vào một thùng rác giống như đáp quả bóng
chày vào lưới lấy ba điểm vậy.

“Thế, anh cứ… ở nhà sao?” Serena hỏi, lau mồm cho Preston. Đứa bé

cười khanh khách, muốn nữa. Cô chiều nó, cù cho nó cười thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.