LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 53

Chương 8

“Anh có nhìn được không?”

“Nhìn được.” Rhyme trả lời.
Sachs đã bật ngọn đèn halogen gắn trên đai đeo xung quanh đầu. Nhỏ

nhưng công suất lớn, nó rọi một tia sáng chói vào khoảng không gian lờ mờ.
Thậm chí dù có các bóng đèn halogen kia rồi, vẫn còn nhiều ngóc ngách dày
đặc bóng tối. Bên trong trạm điện sâu hun hút như hang, tuy từ vỉa hè trông
nó có vẻ nhỏ, hẹp và thấp lè tè dưới chân những tòa nhà nằm hai bên.

Mắt mũi Sachs cay xè vì khói đọng lại. Rhyme khăng khăng giữ ý kiến

rằng tất cả các nhân viên khám nghiệm hiện trường phải hít thở không khí
như bình thường, mùi trong không khí có thể mách bảo cho người ta biết rất
nhiều điều về thủ phạm và bản chất tội ác. Tuy nhiên, ở đây, chỉ có duy nhất
mùi gắt của cao su cháy, mùi dầu mỡ, kim loại. Những kỷ niệm của chính bản
thân cô và cha chợt thoáng hiện lên, những buổi chiều Chủ nhật, lưng mỏi
nhừ, lúi húi trên ca-pô đã mở toang hoác của một chiếc Chevy hay một chiếc
Dodge khỏe khoắn, nâng niu gỡ lấy các chi tiết máy quan trọng hoặc các
bảng mạch đem về sử dụng lại. Cả những kỷ niệm gần đây hơn: Sachs và
Pammy, cô bé mà cô đã coi như con gái, cùng nhau điều chỉnh máy của chiếc
Torino Cobra, trong lúc Jackson, chú chó nhỏ của Pammy, kiên nhẫn ngồi
trên sàn sửa xe, quan sát hai nhà giải phẫu làm việc.

Lúc lắc dầu để ngọn đèn thợ mỏ chiếu xung quanh khoảng không gian tối

mờ mờ, Sachs nhận ra những đống thiết bị lớn, một số sơn màu be hoặc xám
và trông tương đối mới, một số có tuổi thọ từ cuối thế kỷ trước: sơn màu
xanh lá cây sẫm, gắn tấm biển kim loại ghi tên nhà máy và thành phố sản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.