LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 62

Chương 9

“Thom!”

Anh chàng phụ tá vội vã đi vào, cẩn thận quan sát Rhyme một lượt. “Có

chuyện gì vậy? Anh cảm thấy thế nào?”

“Không phải tôi.” Sếp anh ta gắt, mắt mở to, hất đầu chỉ màn hình trống

trơn. “Amelia. Cô ấy đang ở hiện trường. Một cái ắc-quy… Một tia lửa điện
nữa. Mất cả tiếng lẫn hình. Hãy gọi Pulaski! Hãy gọi ai đó!”

Thom Reston nheo mắt đầy lo lắng, nhưng anh ta vốn rất giàu kinh

nghiệm trong việc chăm sóc sức khỏe, dù khủng hoảng có nghiêm trọng thế
nào, anh ta vẫn bình tĩnh thi hành những nhiệm vụ cần thiết. Anh ta bình tĩnh
nhấc điện thoại cố định, nhìn tập giấy ghi số điện thoại đặt bên cạnh và nhấn
một phím gọi tắt.

Nỗi khiếp sợ không tập trung ở dạ dày, cũng chẳng chạy dọc xuống sống

lưng giống như, ờ, giống như điện chạy trong đường dây hở. Nỗi khiếp sợ lan
khắp cơ thể và tâm trí người ta, thậm chí nếu người ta có bị liệt. Rhyme tức
tối với chính bản thân mình. Đáng lẽ anh phải yêu cầu Sachs rời khỏi đấy
ngay lúc họ trông thấy hộp ắc-quy và thấy nước dâng lên. Anh luôn luôn như
thế, quá chú ý vào vụ án, vào mục tiêu, vào việc phát hiện ra những sợi vải bé
xíu, những mẩu vân tay, hay bất cứ thứ gì đưa anh tiếp cận gần hơn thủ
phạm… tới nỗi quên mất cả ý nghĩa nằm khuất lấp phía sau: Anh đang đùa
giỡn với tính mạng con người.

Tại sao? Hãy nhìn thương tích chính anh đang gánh chịu. Anh từng là một

đại úy của Sở Cảnh sát New York, phụ trách bộ phận Điều tra, và đang đích
thân khám nghiệm hiện trường, đang khom lưng nhặt một sợi vải vương trên
một thi thể, khi thanh xà ấy sập xuống, thay đổi vĩnh viễn cuộc đời anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.