thấy Liên Gia Kỳ, bữa cơm trở thành khổ hình, cô còn gắng gượng uống hai
ly rượu. Mọi thứ ùn ùn kéo tới, cuối cùng còn bị cánh cửa va phải, hệt như
cọng rơm cuối cùng đè ngã con lạc đà.
“Bác sĩ, cháu không sao. Cháu đã khá hơn nhiều rồi ạ.”
Cô vừa nói vừa chống tay ngồi dậy thì phát hiện ra mình đang nằm trên
giường bệnh phía trong của phòng khám, còn có cả một tấm rèm xanh kéo
ra che lại, ngăn cách với nơi khám bệnh bên ngoài. Bác sĩ còn tận tình, tiếp
tục hỏi han xem cô trước khi ngất đi có những biểu hiện gì, kinh nguyệt có
đều không… Đây cũng là điều hoàn toàn bình thường. Bệnh nhân nữ đến
khám bệnh, bác sĩ thường hỏi phương diện này. Mẹ Điền Điền là y tá nên
cô rất hiểu.
Nữ bác sĩ này rất hòa nhã, giọng nói có phần giống với bà Điền Quyên,
mẹ cô. Cô không ngần ngại trả lời thêm vài câu: “Kinh nguyệt của cháu rất
đều. Hôm nay là ngày đầu tiên. Vì công việc, cháu phải đứng dưới suối lạnh
ở công viên rừng rậm Tây Sơn suốt một tiếng đồng hồ. Càng đứng càng
thấy lạnh. Chắc vì thế nên cháu bị lâm râm đau bụng khó, rất khó chịu. Vừa
rồi, khi ăn cơm tối, cháu lại uống hai ly rượu nữa, tửu lượng của cháu
không tốt nên càng thấy khó chịu hơn. Thế nên khi khi bị người ta đẩy cửa
va vào thì liền ngất xỉu”.
“Ồ! Nói như vậy là do đau bụng kinh rồi. Cô gái, trong kỳ kinh phải chú
ý giữ gìn sức khỏe. Rõ ràng cháu biết không thể ngâm nước lạnh mà vẫn
còn xuống, biết tửu lượng không tốt mà vẫn còn uống. Cứ như vậy sẽ
không tốt cho sức khỏe đâu. Cháu cẩn thận không bị ức chế, sau này cứ đến
kỳ kinh lại đau bụng đấy.”
“Cháu biết rồi ạ, Hôm nay cháu chẳng còn cách nào khác. Vì công việc
mà. Sau nay cháu sẽ chú ý hơn”