“Ừ! Cháu biết vậy là tốt. Được rồi không sao đâu. Cháu có thể đi về
được rồi.”
Nữ bác sĩ vừa nói vừa xoay người kéo tấm rèm ra, một bóng người cao
ráo xuất hiện. Điền Điền vô thức nhìn theo, chỉ mới liếc mắt, cả người cô đã
hoàn toàn ngây ngốc. Điền Điền không ngờ trong phòng khám, ngoài cô và
bác sĩ ra, sau tấm rèm vẫn còn người thứ ba – Liên Gia Kỳ. Rõ ràng, từ đầu
đến cuối, anh ta vẫn im lặng đứng đó, kiên nhẫn đợi bác sĩ khám và hỏi
thăm bệnh tình của cô.
Vừa rồi, khi bác sĩ hỏi, cô đã nói thật hết. Cô hoàn toàn không biết có
đàn ông ở bên ngoài nên thản nhiên tâm sự về việc kinh nguyệt và các vấn
đề liên quan. Cuộc nói chuyện riêng tư như vậy mà từng câu từng chữ đều
lọt đến tai Liên Gia Kỳ, hẳn anh ta còn nghe rất rõ là đằng khác. Chắc anh
ta cũng rất lúng túng, gò má hơi đỏ, thái độ không được tự nhiên lắm. Cô
còn xấu hổ hơn anh nhiều, cả mặt đỏ ửng lên đến tận mang tai. Thật mất
mặt quá đi! Cô luống cuống cúi gằm mặt, chỉ hận là sàn nhà không có cái
khe hở nào cho cô chui xuống.
Nữ bác sĩ chẳng thấy có gì bất thường. Bà thản nhiên đi ra bàn làm việc
kê đơn thuốc.Vừa kê đơn, bà vừa nói với Liên Gia KỲ: “Cô ấy không sao.
Chủ yếu là do đau bụng kinh mà thôi. Tôi kê hai hộp Ích Mẫu hoạt huyết
điều kinh là ổn.”
Lời bác sĩ nói làm cho mặt Điền Điền đã đỏ lại càng đỏ. Tuy không có
gương để soi nhưng cũng có thể cảm giác được mặt cô chắc chắn không thể
đỏ hơn được nữa. Cô thực sự xấu hổ chết mất thôi.
Ra khỏi phòng khám, Điền Điền đi như bay về phía trước, Liên Gia Kỳ
không nói lời nào đi theo sau. Xuống sảnh lớn tầng một, anh mới cất tiếng
gọi: “ Còn chưa đi lấy thuốc. Cô ngồi ở đây một lát, đợi tôi lấy thuốc rồi
đi.”