LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 151

Sao cô có thể để anh ta đưa về được chứ? Cô đã đủ ngại lắm rồi. Bây

giờ cô chỉ muốn tránh xa anh ta, không bao giờ gặp lại nữa.

“Bây giờ muộn rồi. Cô vừa bị ngất, một mình về nhà e là không ổn. Nếu

cô không muốn tôi đưa về thì gọi điện bảo Hạ Lỗi đến đón cô đi.”

Liên Gia Kỳ vẫn còn nhớ Hạ Lỗi, xem ra hành động Hạ Lỗi đứng chắn

trước mặt để bảo vệ cô tối hôm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu anh
ta. Nhưng ăn tết xong, hạ Lỗi sẽ cùng bạn gái quay về Bắc Kinh, người
đabs ông đó chỉ là nhất thời đứng ra bảo vệ cô mà thôi.

Cô ngượng ngùng cười: “Không cần đâu. Hạ Lỗi về Bắc Kinh rồi. Tôi đi

một mình cũng được. Không sao đâu mà.”

Trong lúc cô nói, vừa hay có một chiếc taxi đi qua, Điền Điền vội vẫy

lại rồi lao vào xe. Cô chỉ buông một câu “tạm biệt” với Liên Gia Kỳ.
Dường như muốn nói gì đó, môi anh ta mấp máy, ánh mắt nhìn theo nhưng
không kịp nói gì. Cô cũng không có cảm giác gì. Bây giờ cô chỉ mong chiếc
xe này chạy càng nhanh càng tốt. Cô còn liên tục hối thúc tài xế tăng tốc
lên.

Tài xế vừa nổ máy vừa nhìn Điền Điền qua gương chiếu hậu, ánh mắt vô

cùng tò mò. Vì cô gái này ăn mặc rất đẹp, một bộ lễ phục màu đỏ, vai trần,
váy xòe rộng như váy cưới. Người như thế này phải có xe riêng chứ, ngồi
taxi thì không hợp lý lắm.

Điền Điền cảm thấy tay tài xế đang dò xét mình. Cô cúi đầu, theo bản

năng muốn kéo chiếc khăn choàng che trước ngực nhưng trống không. Lúc
này, cô mới sực nhớ, khăn choàng cũng như túi xách không biết đã đâu mất
rồi. Thật thà mà nói, túi xách có mất cũng không sao. Trong đó cũng chỉ có
cái điện thoại và vài đồng lẻ. Mất khăn choàng mới là phiền phức. Đây là
bộ đồ cô đi mượn, mai phải đem về trả công ty, mất thì sẽ phải đến rất nhiều
tiền. Bộ váy hàng hiệu này cực kỳ đắt. Đền xong chắc cô phải làm không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.