LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 150

Câu nói nhắc nhở Điền Điền, cô xoay người, mặt đỏ tía tai, ngại không

dám nhìn Liên Gia Kỳ, cố tránh ánh mắt của anh: “Cái đó… Anh đưa đơn
thuốc cho tôi, tôi tự đi lấy.”

Sao có thể để Liên Gia Kỳ thay cô đi lấy thuốc chứ? Cô nghĩ đã thấy

xấu hổ chết đi được. Cô băn khoăn mãi mà không hiểu tại sao lại là Liên
Gia Kỳ đưa cô đến bệnh viện. Ở đó có bao nhiêu người, ai đưa cô đi cũng
không làm cô ngại ngùng đến vậy.

Nhìn khuôn mặt Điền Điền đỏ như gấc, Liên Gia Kỳ cũng biết cô xấu hổ

và ngượng ngùng. Nghĩ vậy, anh bèn lặng lẽ đưa đơn thuốc cho cô. Điền
Điền cầm lấy, chạy đến quầy thu ngân, nhân viên gõ lách cách vài cái rồi
nhanh chóng thông báo số tiền cô phải trả. Lúc này, cô mới giật mình vì
không đem theo một đồng nào trên người. Túi xách cô mang theo không
biết đã đi đường nào rồi. Sau khi ngất đi, cô đánh rơi nó ở đâu nhỉ?

Thấy Điền Điền sững người, nhân viên thu ngân thò đầu qua ô cửa kính

nhắc lại. Cô đang bối rồi thì một bàn tay đưa tờ một trăm tệ mới cứng đưa
qua. Là Liên Gia Kỳ!

Cúi gằm xuống, cô nhìn đầu ngón chân mình. Khẽ lên tiếng: “Cảm ơn

anh.”

Giọng anh ta dịu dàng lạ thường. “Đừng khách sáo.”

Quầy thuốc nằm đối diện với quầy thu ngân, Điền Điền cầm hóa đơn

quay sang, nhanh chóng nhận được hai hộp thuốc. Ra khỏi bệnh viện, xe
của Liên Gia Kỳ đã đỗ ngay ở bên kia cổng lớn. Anh mở cửa xe nói: “Lên
xe đi. Tôi đưa cô về.”

Điền Điền chẳng hề nghĩ ngợi, lắc đầu: “Không cần đâu. Tôi tự bắt xe

về cũng được. Tối nay, tôi đã làm phiền anh quá rồi. Anh Liên, mai tôi sẽ
gửi lại anh tiền thuốc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.