LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 179

Liên Gia Kỳ nghe thế thì ngạc nhiên liếc nhìn Điền Điền. Khi ánh mắt

họ giao nhau, cô có chút lúng túng, bẽn lẽn mỉm cười với anh. Sự bẽn lẽn
không lí do, cô cũng không biết tại sao. Dù sao, giờ đây cứ ở trước mặt
Liên Gia Kỳ là cô lại mất tự nhiên.

Liên Gia Kỳ cũng mỉm cười đáp lại cô. Môi anh khẽ cong lên. Cô phát

hiện ra anh dường như không hề có biểu hiện gì quá đáng. Anh luôn luôn
trong dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm. Chỉ có một lần mất bình tĩnh duy nhất
chính là buổi tối mùa đông năm ngoái, ở nhà cô ở, anh đã bị cô làm cho
kích động. Trái ngược với hình ảnh điềm đạm thường ngày, cơn thịnh nộ
của anh giống như con sư tử đang giận dữ… Cô định thần lại, không nghĩ
đến nữa vì càng nghĩ lại càng thấy xẩu hổ.

Ăn cơm xong Điền Điền và Du Tinh cùng lên xe của Liên Gia Kỳ.

Chiếc xe lao như tên bắn hướng về phía thành phố G.

Ban đầu, Điền Điền và Du Tinh cùng ngồi ở ghế sau, nhưng sau khi đi

được một đoạn, Du Tinh chau mày nói cảm thấy khó chịu, đầu rất đau. Điền
Điền không hiểu: “Vừa rồi còn khỏe, sao tự nhiên lại đau đầu thế?”

“Thực ra, sáng nay thức dậy tớ đã thấy hơi khó chịu rồi. Chắc là tại tối

qua uống phải bột K. Bây giờ đầu tớ đau khủng khiếp.”

“Hả? Vậy cậu có cần đến bệnh viện không?”

Liên Gia Kỳ ngồi hàng ghế trước lái xe, nghe vậy thì ngoảnh đầu lại

nhìn rồi nói: “Chắc là không sao đâu. A Tiệp nói sau khi dùng bột K thì sẽ
đau đầu khó chịu, nhưng triệu chứng này sẽ dần dần qua đi.”

Nghe anh nói như vậy, Điền Điền cũng thấy yên tâm.

Du Tinh ngồi dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, mãi sau cô mới mở

mắt ra nói với Điền Điền: “Điền Điền hay cậu lên ghế trước ngồi để tớ nằm
ở ghế sau một lát. Ngồi thế này ngủ khó chịu lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.