LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 181

lúc đèn đỏ thì đã không sảy ra chuyện gì. Cậu ấy nói rốt cuộc bản thân vẫn
phải có trách nhiệm. Thế nên cậu ấy không thể oán mình xui xẻo được.”

Trên thực tế, sau chuyện này, Liên Gia Ký đúng là oan uổng , nhưng

người xui xẻo nhất vẫn là Liên Gia Kỳ. Vì anh đã phải gánh chịu mọi trách
nhiệm, mọi thù hận ngay từ lúc ban đầu. Lúc này, Điền Điền càng nghĩ lại
càng cảm thấy có lỗi. Cô cụp mi xuống, lí nhí nói lời xin lỗi: “Anh Liên,
trước đây tôi trách nhầm anh, có thái độ không tốt với anh. Tôi thật sự vô
cùng xin lỗi.”

Giọng Liên Gia Kỳ rất bình tĩnh: “Không có gì. Cô không hề biết chân

tướng sự việc mà. Đối diện với người mà mình nghĩ là đã đâm chết bố
mình, thù hận như vậy cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Tôi có thể hiểu
được.”

Nói thực là sau khi biết chân tướng sự việc, nếu Liên Gia Kỳ và Liên

Gia Ký cũng kích động, cùng giận dữ thì Điền Điền còn cảm thấy dễ chịu
một chút. Thà anh nổi điên lên, chửi cô đánh cô một trận cho hả giận còn
hơn là thái độ thấu hiểu này. Anh như vậy càng khiến cô cảm thấy mình có
lỗi. Cảm giác đó cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cô không thể nào xua tan
được. “Anh Liên, bây giờ tôi đã biết rõ hcana tướng sự việc, Ngoài cảm
thấy có lỗi ra, tôi còn có một ý nghĩ. Tôi muốn… trả lại anh số tiền năm
trăm nghìn tệ anh bồi thường năm đó.”

Câu nói của Điền Điền khiến Liên Gia Kỳ thật sự bất ngờ. Anh ngoảnh

đầu sang nhìn cô chăm chú. “Cô nói gì cơ?”

Điền Điền không nhìn anh, chỉ cúi gằm xuống, nhắc lại câu nói của

mình: “Tôi nói tôi muốn trả lại anh số tiền năm trăm nghìn tệ đó. Cái chết
của bố tôi không phải do anh em anh gây ra, vậy thì các anh cũng không có
lý do gì phải bồi thường mẹ con tôi số tiền này. Đương nhiên tôi không thể
một lần hoàn trả ngay được nhiều như thế, nhưng tôi có thể trả dần dần,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.