Lại nói đến Liên Gia Kỳ, Du Tinh nghĩ, nếu anh ta không có ở thành
phố G, lại bận như vậy, mời đi ăn e là anh ta không có thời gian, cho nên
tặng quà vẫn tiện hơn.
“Điền Điền, tớ cảm thấy tặng quà tiện hơn là mời đi ăn. Một bữa cơm ăn
là xong, một món quà thì có thể được giữ lại. Cậu thấy thế nào?”
Điền Điền tán thành gật đầu: “Có lý. Vậy cậu nghĩ xem tặng cái gì thì
thích hợp?”
“Một mình tớ nghĩ cũng chẳng ích gì. Tớ lại không biết Liên Gia Kỳ
thích gì, có nghĩ cũng không nghĩ ra. Phải rồi! Anh chị chủ vườn hoa nơi
cậu làm thêm đều thân thiết với anh ấy, hay là cậu đi hỏi hộ tớ đi, xem
thường ngày anh ấy thích thứ gì.”
Chỉ là buột miệng hỏi nhưng Điền Điền không hề do dự nhận lời ngay:
“Được. Lần sau, tớ sẽ đi hỏi giúp cậu.”
Hai ngày sau đều phải lên lớp, Điền Điền không có thời gian đến vườn
hoa cầu vồng. Mãi đến buổi trưa cuối tuần, cô mới đi được. Cô phụ giúp
Tằng Thiếu Hàng ở nhà kính trồng hoa lan cả buổi, Lục Hiểu Du cười khì
khì gọi họ về nhà uống trà trưa.
Dưới cây ngô đồng đẹp như tranh vẽ trước căn nhà gỗ nhỏ, một bộ bàn
ghế gỗ được bày giữa thảm cỏ xanh. Trên bàn được phủ một chiếc khăn trải
màu xanh lam, bày bộ đồ uống trà và món điểm tâm cầu kỳ. Một bó hoa
hồng đặt ở góc bàn tỏa hương thơm ngát hòa cùng với hương thơm của tách
trà. Cảnh tượng này giống như trong một bộ phim của Châu Âu. Lục Hiếu
Du học tiếng Anh nên cũng bị ngấm không ít phong cách của người Anh, là
một người phụ nữ hiểu những niềm vui của cuộc sống và biết theo đuổi vẻ
đẹp, làm cho cuộc sống của mình thật tinh tế.
Dưới ánh nắng ấm áp, được thưởng thức bữa trà chiều kiểu Anh, cảm
giác thật thong dong. Sữa bò và hồng trà kết hợp với nhau tan vào trong