LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 213

miệng tạo nên hương thơm dịu nhẹ vô tận. Chiếc bánh điểm tâm ba tầng
giống như một tác phẩm nghệ thuật đáng yêu. Điền Điền nhìn mà không nỡ
dùng.

Mới uống được hai hớp trà thì bỗng nghe có tiếng động cơ ô tô. Điền

Điền ngoái đầu lại, còn chưa kịp nhìn ra chiếc xe đang men theo đường núi
hẹp thì Tằng Thiếu Hàng đã mỉm cười nói:

“Ây da! Hôm nay Liên gia kỳ rảnh rỗi đến cơ đấy!”

Theo lời anh, chiếc xe đỗ lại cách đó không xa. Cửa sau vừa mở ra,

người bước xuống quả nhiên là Liên Gia Kỳ. Bình thường anh ăn mặc khá
chỉn chu, lúc này, chiếc áo khoác đen vắt trên tay, cúc cổ cũng không cài mà
chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng. Tuy rất đơn giản nhưng giữa biển hoa sặc
sỡ thì bộ đồ quần đen áo trắng của anh lại trở thành điểm nhấn gây chú ý.

Tằng Thiếu Hàng mỉm cười bước lên trước: “Gia Kỳ, không phải dọa

này cậu liên tục phải làm việc ở Hồng Kông sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi
quay về thế?”

“Tôi quay về trụ sở chính họp, tiện thể đến xem xem. Tôi rất nhớ bữa trà

chiều của chị Hiểu Du.”

Lục Hiểu Du mỉm cười tiếp lời: “Gia Kỳ, vậy coi như là cậu đến kịp rồi.

Chúng tôi vừa mới bắt đầu uống trà chiều, còn có món bánh bông lan việt
quất mà cậu thích nhất đấy.”

“Tôi đã ngửi thấy mùi thơm của bánh rồi.”

“Ba người nói nói cười cười, Điền Điền lịch sự đứng dậy hỏi thăm:

“Anh Liên, chào anh.”

Liên Gia Kỳ nhìn cô, hơi mỉm cười. Tuy nụ cười dịu dàng nhưng như có

nắng ấm chiếu rọi mặt đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.