LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 222

Thời cổ đại, chiếc khăn tay mềm mại luôn là tín vật bày tỏ lòng tương

tư.Tiếc là Hạ Lỗi đã có bạn gái. Tớ tình của cô không thể nào mượn chiếc
khăn tay này để bày tỏ được rồi.

Nhìn chiếc khăn tay đắt tiền mà mình đã lau ướt trong tay, Điền Điền

cảm thấy rất ái ngại: “Xin lỗi anh. Tôi làm ướt hết khăn tay của anh rồi.”

Liên gia Kỳ cười nhẹ nhàng: “Không có gì. Khăn tay là dùng để lau

mà.”

Nói là như vậy nhưng chiếc khăn hàng hiệu này rất đắt tiền. Điền Điền

chỉ cảm thấy, nếu thật sự dùng nó để lau mồ hôi, lau mặt thì quá là phí
phạm. Cô nghĩ mình phải giặt thật sạch sẽ rồi đem trả lại cho chủ nhân của
nó.

“Khăn tay ướt thế này rồi. Tôi mang về giặt sạch, phơi khô rồi gửi trả

anh nhé!”

“Không cần đâu. Tôi tự giặt cũng được.”

Liên Gia Kỳ vừa nói vừa giơ tay ra lấy lại chiếc khăn tay trong tay Điền

Điền. Đương nhiên cô cảm thấy thật ngại khi để anh phải tự giặt nên vội
vàng giành nó lại: “Là tôi làm bẩn nó, cứ để tôi giặt đi.”

Khi cô giành lại chiếc khăn tay, động tác hơi mạnh nên kết quả là cô

không chỉ cầm được chiếc khăn tay mà còn nắm cả ngón tay thon dài của
anh. Tay anh rất ấm, còn tay cô thì lạnh ngắt. Lạnh và ấm quyện vào nhau,
cảm giác thật rõ rệt, không thể nào không nhận ra được. Như chạm phải
dòng điện, Điền Điền vội vàng rụt tay về, mặt cô thoáng đỏ ửng lên. Liên
Gia kỳ cũng có chút sững người, vô thức anh cúi xuống liếc nhìn tay mình.
Vừa rồi, tuy hai bàn tay chỉ chạm nhẹ rồi buông ra ngay nhưng cảm giác
như còn vương vấn nơi đầu ngón tay, không dứt ngay được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.