LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 247

Tằng Thiếu Hàng gãi gãi đầu: “Liệu có phải là vì chuyện giữa hai nhà

Liên – Diệp trước đây không?”

“Chắc là không đâu. Chuyện đã qua rồi mà. Hơn nữa, chân tướng cũng

đã được làm rõ. Cái chết của bố Điền Điền không liên quan gì đến nhà họ
Liên, là lựa chọn của ông ấy.”

“Vậy thì là Liên Gia Kỳ vẫn chưa quyết tâm bắt đầu một tình yêu mới.

Tạ Uẩn Nhã đã thật sự làm cậu ấy bị tổn thương rồi.”

“Cũng không thể chỉ trách Uẩn Nhã được. Cô ấy đã cố gắng hết sức.

Hơn nữa cô ấy có quyền tự do lựa chọn. Không phải thế sao?”

Tằng Thiếu Hàng cố chấp nói: “Cho dù nói thế nào, Tạ Uẩn Nhã đã phụ

bạc Liên Gia Kỳ. Anh thấy bất bình cho cậu ấy.”

Khi nhận được điện thoại của Liên Gia Kỳ, Điền Điền và Du Tinh đang

ngồi ôn bài trong phòng tự học của thư viện chưa lâu. Nghe chuông di động
vang lên, Điền Điền vô cùng kinh ngạc vì trưa nay, sau khi nói chuyện với
mẹ, điện thoại của cô đã bị khóa vì chưa nộp tiền cước. Cô vội đến thư viện
chiếm chỗ tự học nên cũng chưa có thời gian nộp tiền điện thoại. Điện thoại
chưa nộp tiền, bị khóa thì không thể liên lạc được mới đúng. Sao còn có
cuộc gọi đến chứ?

Cô vừa tự hỏi vừa lôi điện thoại ra xem. Màn hình điện thoại hiện lên

tên Liên Gia Kỳ. Sau giây phút sững người, niềm vui ập đến như bọt sóng
xô bờ, thủy triều hạnh phúc đang dâng tràn tim cô. Cô cầm theo điện thoại
chạy ra bên ngoài. Khi ấn nút nghe, tim cô đập rất nhanh. Cô phải hít thật
sâu để giữ giọng bình tĩnh: “Chào anh!”

“Chào cô! Điền Điền, tôi là Liên Gia Kỳ. Tôi vừa từ vườn hoa cầu vồng

về. Hiểu Du nhờ tôi mang cho cô hộp điểm tâm. Bây giờ tôi đang ở cổng
trường cô. Cô có tiện ra lấy không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.