LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 253

Ban đầu Điền Điền còn nghĩ rằng Liên Gia kỳ gọi được cho cô là do

may mắn nhưng hóa ra anh suy nghĩ thật chu đáo. Cô lập tức nhắn lại:
“Thật ngại quá! Không những để anh phải đi cả đoạn đường dài mang đồ
đến cho tôi, còn để anh phải nộp cước điện thoại giúp. Khi nào anh rảnh?
Tôi muốn gửi lại anh một trăm tệ.”

“Không có gì. Cô cứ yên tâm ôn tập đi. Chuyện tiền cước để sau hẵng

nói. Bây giờ, tôi đang ở trong phòng họp, không nói chuyện được nữa. Tạm
biệt!”

Điền Điền không nỡ ăn hộp bánh hoa hồng mà Liên Gia Kỳ mang đến.

Nhưng trong kí túc xá của trường đại học, nếu ai mang đồ ăn về thì không
thể giấu không cho bạn cùng phòng nếm thử. Như vậy sẽ thành kẻ keo kiệt
trong mắt mọi người. Hộp bánh hoa hồng vừa được mở ra, mấy cô gái đã
tranh nhau ăn. Du Tinh vừa ăn vừa hỏi: “Điền Điền, hộp điểm tâm này ở
đâu ra thế?”

Điền Điền nói đúng sự thật, là cô chủ của vườn hoa cầu vồng nơi cô làm

việc nhờ người mang tới. Nhưng tên người mang tới là Liên Gia Kỳ thì cô
tránh không nhắc đến.

Mỹ Lâm, một người bạn cùng phòng vừa ăn bánh vừa gọi điện thoại

nhưng không liên lạc được nên chán nản. “Sao thế nhỉ? Từ sáng đến giờ
thuê bao toàn trong tình trạng nợ cước bị khóa. Sao không nộp cước đi chứ?
Làm cho người ra liên lạc chẳng được gì cả.”

Du Tinh hỏi cô ấy: “Cậu tìm ai mà tìm cả ngày thế?”

Mỹ Lâm nói tìm một người bạn đồng hương ở khoa Ngoại ngữ. Cô ấy

nhờ cô lên mạng đặt mua giúp hai lọ kem dưỡng da, giờ đã nhận được hàng.
Cô muốn gọi điện thoại bảo cô ấy đến lấy nhưng di động không liên lạc
được vì nợ cước thuê bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.