LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 307

Liên Gia Kỳ sắp đến, Điền Điền vào nhà vệ sinh soi giường ngắm lại

bản thân một chút. Con gái thường lấy việc chăm sóc sắc đẹp làm niềm vui
mà. Đứng trước gương, cô chỉnh lại bộ váy mới đang mặc. Chiếc váy là
món quà hôm qua Liên Gia Kỳ mang từ Hồng Kông về tặng cho cô. Anh
nói anh vừa thấy đã nhắm trúng ngay.

“Màu sắc này giống như lá sen tươi mới. Em mặc vào chắc chắn sẽ rất

đẹp.”

Điền Điền cũng rất thích chiếc váy này. Màu xanh thuần khiết này thật

sự rất giống màu chiếc lá sen non. Đây cũng là màu sắc cô thích nhất. Cẩn
thận ngắm bên phải lại ngắm bên trái, khi chắc chắn mình đã có dáng vẻ
đẹp nhất để xuất hiện trước mặt Liên Gia Kỳ rồi, cô mới bước ra khỏi nhà
vệ sinh.

Thật không ngờ, vừa bước ra thì cô đã gặp Hoắc Khởi Minh. Anh ta chỉ

động lại chào hỏi. Cô cũng lịch sự đáp lại: “Chào anh Hoắc. Tôi đến đây ăn
cơm.”

“Cô đến ăn cơm ư? Cô ăn mặc đẹp như vậy, chắc không phải đến một

mình chứ? Đi cùng ai vậy? Có phải Liên Gia Kỳ không?”

Điền Điền thẹn hùng vẫn chưa trả lời nhưng nụ cười ngọt ngào của cô

đã cho thấy tất cả. Nụ cười như có như không của Hoắc Khởi Minh bị thay
thế bằng cơn giận và nỗi căm hận u tối. “Xem ra, cô đã bị Liên Gia Kỳ mê
hoặc rồi. Tôi cũng thấy lạ thật đấy! Rốt cuộc cậu ta có điểm gì tốt mà khiến
cả con em câm điếc của tôi và cô điều mê mẩn? Có phải hai người đều uống
phải canh mê hồn của cậu ta rồi không?”

Hoắc Khởi Minh càng nói càng tức, câu cuối cùng hỏi thẳng vào mặt

Điền Điền. Hơi rượu từ miệng anh ta phả ra khiến cô nhận ra anh ta đã uống
không ít. Tuy chưa say nhưng anh ta cũng mượn rượu để gây chuyện,
những lời nói của anh ta đều buột ra mà chẳng hề suy nghĩ. Trước đây, dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.