LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 312

Sau khi buông những câu này, Liên Gia Kỳ kéo tay Điền Điền, không

thèm ngoảnh đầu lại, lập tức rời khỏi căn phòng đó.

Sau chuyện ầm ĩ như vậy, bữa tối vốn đã lên kế hoạch tỉ mỉ bỗng tan

thành mây khói. Sau khi trả vị giám đốc nhà hàng chiếc áo vest, Liên Gia
Kỳ lấy áo của mình để khoác cho Điền Điền rồi đưa cô về nhà.

Điền Điền hai mắt đỏ hoa vì khóc. Chuyện xảy ra ở nhà hàng khiến cô

vừa tức giận vừa đau lòng. Váy áo của mình lại bị một người đàn ông thối
tha xé rách ngực. Điều này đối với một cô gái trẻ mà nói thực sự là nỗi sỉ
nhục quá lớn. Đây còn là bộ váy Liên Gia Kỳ tặng cô, cô muốn mặc tối nay
để cho anh ngắm, thế mà…

Liên Gia Kỳ an ủi cô: “Không sao. Sau này anh sẽ mua cho em bộ khác

đẹp hơn. Đến lúc đó em lại mặc cho anh ngắm.”

“Em vốn muốn mặc hôm nay cho anh ngắm. Anh mà thấy đẹp thì mai

em sẽ mặc đến nhà anh. Thế này thì mai em không biết mặc gì để đi gặp bố
mẹ anh đây.”

“Không sao. Mai anh đến đón em sớm một chút, đưa em đi mua bộ váy

mới thích hợp hơn rồi đến nhà anh.”

Điền Điền gật đầu rồi lại chần chừ, lo lắng: “Bố mẹ anh, liệu họ có

không thích em không?”

“Không đâu. Anh đã nói rồi. Chỉ cần anh thích thì họ cũng sẽ thích.”

“Vậy anh…” Điền Điền kéo dài giọng, hai má đỏ ửng lên hỏi: “Tại sao

anh lại thích em?”

Liên Gia Kỳ sững người giây lát rồi tiếp tục mỉm cười: “Sao em lại hỏi

thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.