LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 338

Một là không khuyên nhủ được cô, hai là không cam lòng thấy Hoắc

Khởi Minh vô can như vây, Lục Hiểu Du nghĩ ngợi và không từ chối nữa:
“Được rồi, chị sẽ đưa em đi.”

Lục Hiểu Du dẫn Điền Điền đến phòng tranh của Hoắc Lệ Minh, nhưng

phòng trống không. Một nhân viên của phòng tranh nói với họ: “Hoắc tiểu
thư ra nước ngoài, nói là định đi du học một năm ở Châu Âu, tạm thời đóng
cửa phòng tranh. Hai người đến muộn rồi, ở đây đều khóa cửa hết rồi.”

Lục Hiểu Du nghe là hiểu ngay. Điều này nằm trong tầm tay nhà họ

Hoắc. Họ sắp xếp cho Hoắc Lệ Minh rời thành phố G để tránh cô bị người
khác thuyết phục mà không cẩn thận nói ra chân tướng sự việc.

“Điền Điền, đi thôi. Không ích gì đâu. Chúng ta đến chậm một bước

rồi.”

“Chị Hiểu Du, Hoắc Lệ Minh vội vàng đi nhanh như vậy, rõ ràng là có

vấn đề.”

“Có vấn đề thì sao chứ? Chúng ta không có chứng cứ gì cả.”

Chuyện đã như vậy, dù không cam lòng thế nào, Điền Điền cũng chỉ có

thể cùng Lục Hiểu Du hậm hực ra về. Khi đợi thang máy, họ không ngờ
Hoắc Khởi Minh lại từ trong bước ra. Tìm Hoắc Lệ Minh không gặp nhưng
lại gặp Hoắc Khởi Minh. Nhìn kẻ thù với đôi mắt đỏ au, Điền Điền vô thức
nắm hai tay thành nắm đấm, bặm chặt răng, ánh mắt như dao găm, hận là
không thể đâm ngàn vạn nhát dao vào kẻ thù trước mặt này.

Thấy Điền Điền xuất hiện ở đây, Hoắc Khởi Minh cũng không khó đoán

ra cô đến làm gì. Anh ta lạnh lùng cười, nụ cười vừa ngạo mạn vừa đắc ý:
“Điền Điền, cô đến tìm Lệ Minh ư? Tiêc quá! Cô đến muộn một bước rồi.
Hôm qua, tôi đã đưa con bé lên máy bay sang Pháp. Trong vòng một năm
tới, nó sẽ không quay về đâu. Bây giờ, mọi thứ trong phòng tranh này thuộc
về tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.