LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 364

Điền cầu xin chị ấy rất lâu rồi, xin chị ấy giúp gửi cho anh một lá thư. Bố
mẹ cũng không nhẫn tâm từ chối, em cũng thế. Năm đó, anh nói cô ấy còn
trẻ không hiểu chuyện, lại không muốn làm liên lụy cô ấy nên nhất định đòi
chia tay. Nhưng bây giờ, đã năm năm trôi qua, cô ấy không còn là một thiếu
nữ ngây thơ không hiểu sự đời nữa nhưng vẫn kiên trì chờ đợi anh. Hai năm
nay, cô ấy đều làm việc từ thiện cho một trường khiếm thị ở thành phố G,
còn học cả chữ nổi nữa. Cô ấy viết cho anh lá thư này, anh hãy đọc cho hết
đã, được không?”

Lòng Liên Gia Kỳ như có hàng trăm mối tơ vò, đầu ngón tay anh run

run tiếp tục lần mò “đọc” thư.

Thời gian trôi qua thật nhanh, loáng một cái đã năm năm rồi. Em mất tin

tức của anh cũng đã năm năm. Anh cứ không chịu gặp em, thậm chí còn
không cho em liên lạc với anh. Em cũng biết tâm tư của anh, anh muốn để
em quên anh đi. Nhưng Gia Kỳ, thời gian năm năm này, hơn một nghìn tám
trăm ngày đêm, không có lúc nào em không nhớ đến anh. Anh có biết
không?

“Em muốn anh biết rằng, trên thế giới này, luôn có người đợi anh. Dù

anh ở nơi nào, dù là lúc nào, vẫn luôn có một người như thế.” Gia Kỳ, đây
là lời Man Trinh nói với Thế Quân trong cuốn tiểu thuyết “Bán sinh duyên”
(*) của Trương Ái Linh. Bây giờ, em muốn nói cho anh nghe: Em sẽ luôn
đợi anh. Anh không xuất hiện một năm, em đợi anh một năm. Anh không
xuất hiện mười năm, em đợi anh mười năm. Anh không xuất hiện cả đời,
em đợi anh cả đời. Dù anh ở nơi nào trên thế giới này, xin hãy nhớ rằng,
luôn có một người vẫn đang đợi anh...

Gia Kỳ, em đợi anh, đợi đến khi Liên Diệp Điền Điền.

(*) Dịch nghĩa: Duyên nửa đời người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.