LƯỠNG QUẢNG HÀO KIỆT - Trang 247

- Đánh không lại cũng phải đánh, lão ta giết lão đại của chúng tôi, Tiêu lão
đại!

Mặt Tiêu Dịch Nhân tháng giật giật, cố kiềm chế nói:

- Non xanh còn đó, lo gì không kiếm được củi đun. Muốn báo thù, vậy phải
đợi!

Thiết Tinh Nguyệt gào lên:

- Nhưng người lão ta giết cũng là em trai huynh!

Tiêu Dịch Nhân quay phắt lại, tay vung ra như chớp, túm lấy ngực áo Thiết
Tinh Nguyệt, nhấc bổng cả thân hình cao lớn của hắn lên, mặt nổi đầy gân
xanh, gằn từng tiếng một:

- Nếu cậu đuổi theo, để cho lão ấy giết, cậu muốn Thu Thủy phải ôm hận
dưới cửu tuyền sao?! Tôi là anh ruột nó, tôi còn có thể nhịn được, sao cậu
không thể?!

Khâu Nam Cố lệ rơi đầy mặt, thở dài than:

- Bỏ đi, lão Thiết, lão đại từng nói, nếu cậu ấy không có mặt thì nghe theo
Tiêu đại hiệp, dù là cậu ấy cũng phải nghe lời Tiêu đại hiệp. Chúng ta
không thể để lão đại chết không nhắm mắt, chúng ta không thể không nghe
lời lão đại.

Tiêu Dịch Nhân từ từ buông tay, Thiết Tinh Nguyệt ủ rũ ngồi phịch xuống
đất, nhưng bỗng nghe “vù” một tiếng, Đường Phương đã phóng đi.

Tiêu Dịch Nhân đưa tay cản lại, nhưng lại không cản được. Không phải vì
Đường Phương khinh công nhanh, mà là vì Đường Phương lao theo hướng
khác, nàng lao về phía vách đá dựng đứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.