LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 112

“Một tay che trời” cũng đủ để khoe khoang anh giỏi giang đến mức nào,
nhưng chẳng lẽ anh có thể “một tay che trời” thật sao?

Hiện tại chỉ cần nghĩ đến anh, Ngô Đồng không còn thấy khó chịu nữa,

mà là vô lực.

Cô không hiểu mình đến Lệ thị lần thứ mấy, hôm nay vừa đến cửa cô đã

bị chặn lại. Ngô Đồng chán nản ngồi trên bậc thềm bên ngoài hoa viên.
Ánh mặt trời chói chang, thời tiết oi bức, Ngô Đồng tự nhiên lạnh run. Cô
ngửa đầu nhìn lên tòa kiến trúc cao ngất.

Phải chăng Lệ Trọng Mưu đang đứng trên nơi cao đó, nhìn cô cùng

đường bí lối?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.