LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 148

giường định đứng lên.

Lệ Trọng Mưu im lặng ngồi trong góc, theo dõi hành động của cô.

Ngô Đồng sờ lên đầu giường bật di động xem giờ, đã trễ thế này rồi? Cô

vén chăn lên muốn xuống đất, chân trái từ trên kệ rút ra, một chân còn lại
cố với giầy, nhưng người bỗng mất thăng bằng, cả người ngã oạch xuống
đất.

Đau đớn ập đến làm cô suy sụp, cô thử chống tay vào khung giường

đứng lên, ấn chuông gọi bác sĩ, vừa mới di chuyển người đã đau thấu trời,
đành phải nghỉ một chút.

Lệ Trọng Mưu như đang xem một màn kịch câm, người phụ nữ này

muốn tự biên tự diễn vở nữ chính quật cường sao? Một lát sau, anh nghe
thấy cô nhủ thầm: “Ngô Đồng ơi Ngô Đồng, mày có thể…”

Đừng giả vờ mạnh mẽ như thế được không?

Ngô Đồng thử bước thêm lần nữa, đúng lúc ấy từ trong góc phòng truyền

ra tiếng động, cô cả kinh quay đầu, tay trượt một cái lại ngã xuống, nhưng
cô đã thấy thân ảnh kia đang ở đó. Cô nhìn anh đi từng bước từ góc khuất
ra, anh chìm trong bóng tối, đáy mắt đen thẫm, đôi môi mím chặt, khuôn
mặt nửa ẩn nửa hiện, không nhìn được anh nghĩ gì.

Người đàn ông đó đang đến trước mặt cô.

Anh vẫn lạnh như băng, đột nhiên anh cúi người ôm ngang hông cô, đặt

cô xuống giường bệnh, nhấn chuông gọi y tá.

Nỗi sợ hãi đè nén trong cổ họng, tâm trí Ngô Đồng hỗn loạn, thì ra anh

đã ở trong bóng tối nhìn theo cô từ lâu, không đến lúc cần anh sẽ không
xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.