LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 149

Rốt cuộc, anh chán ghét cô đến nhường nào mới vứt bỏ cô như thế…

Nhưng…

Nếu đúng là căm ghét, tại sao tay anh vẫn đặt trên người cô thế này =”=?

Bác sĩ trực ban đến kiểm tra cô, không có gì đáng ngại nhưng vẫn yêu

cầu cô ở lại bệnh viện để theo dõi đêm nay. Lệ Trọng Mưu suy nghĩ rồi hỏi:
“Có thể đi luôn không? Nếu xảy ra chuyện gì, bác sĩ gia đình có thể xử lí
được.”

Bác sĩ gia đình? Gia đình ai?

Ngô Đồng ngồi ở đầu giường giãy giụa muốn ngồi dậy:”Anh không cần,

tôi …”

Lệ Trọng Mưu cười lạnh: “Hệ thống bệnh viện này tôi đầu tư quy hoạch,

cô cảm thấy cô ở trong phòng bệnh của tôi, còn có đủ tư cách nói như thế
à?”

Ngô Đồng lườm anh, nhớ đến bác sĩ và y tá cung kính với anh… Aiz,

đúng vậy, Lệ Trọng Mưu anh là nhà đại từ thiện!!!

Trên phương diện làm người, một số thời điểm đâu thấy anh tốt đẹp như

vậy chứ.

“Tôi sẽ mượn họ một cái xe lăn, ừm, vẫn nên là tôi đẩy cô đi.”

Cô giằng co với anh một lúc, không đồng ý.

Suy nghĩ hồi lâu, Lệ Trọng Mưu không thèm hỏi ý kiến cô, lại ôm ngang

cô lên.

Cô không chịu phối hợp, cự tuyệt anh dán sát vào mình, cố tình giãy

giụa, lại thoát không nổi. Lệ Trọng Mưu cúi đầu cảnh cáo: “Không im mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.