LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 17

Trương Mạn Địch đến bên giường, ánh mắt chần chừ trên mặt cậu bé.

Mi, mắt, mũi, còn có khóe môi hơi nhếch …

Lời nói Ngô Đồng cắt ngang Trương Mạn Địch. Trương Mạn Địch

thoáng giật mình, ngơ ngẩn một lúc mới tìm lại được giọng nói: “Tôi ở phi
trường tiếp đón người ta, tình huống lúc đó hơi hỗn loạn, phóng viên quá
nhiều, thằng bé bị bọn họ chen vào làn xe.”

“…”

“…”

“Cám ơn.”

“Không có gì.” Nói xong, Trương Mạn Địch không thể không nhìn lại

khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Hiếu kỳ? Thương cảm?

Trương Mạn Địch cũng không rõ mình sao lại nguyện ý dành trọn một

buổi chiều ở bên thằng bé này, nghe nó kể về nó, kể về mẹ nó. Tuổi còn
nhỏ lại hiểu chuyện như vậy, huống hồ, nó còn có một gương mặt quen
thuộc đến thế … Nếu Eric mà nhìn thấy thằng bé này, chắc chắn cũng phải
trố mắt cho xem.

Ngô Đồng không được ở lại lâu, cô phải làm thủ tục nhập viện cho Đồng

Đồng.

Y tá dẫn đường nhìn mặt Ngô Đồng trắng bệch, lo lắng hỏi thăm: “Phu

nhân, chị nên xử lý miệng vết thương trước.”

Phu nhân?

Ngô Đồng nghe thấy thế thì bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.