LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 190

Má Trần sửng sốt mãi mới trả lời: “Cô Ngô không cho chúng tôi nói.”

Từ khi nào người giúp việc bắt đầu nghe lời Ngô Đồng chứ?

Lệ Trọng Mưu chỉ cúi đầu uống cà phê, có điều tay anh dùng thêm chút

chút lực, đặt chiếc cốc xuống đĩa vang lên tiếng “Leng keng!”

Má Trần chột dạ, đành hỏi thêm: “Bây giờ có nên gọi cậu chủ nhỏ với cô

Ngô dậy không ạ?”

Lệ Trọng Mưu buông chén, đứng dậy: “Tôi đi.”

***********************************

Lần thứ hai Lệ Trọng Mưu bước vào gian phòng này, anh nhẹ nhàng mở

cửa. Cả hai đều đang ngủ, tư thế nằm cũng giống nhau như đúc. Dường như
không điều gì chia rời được.

Trời đã sáng nhưng bị rèm cửa dày cộp che đi, không gian trong phòng

mờ tối. Ánh đèn ngủ le lói chiếu lên đầu giường. Tia sáng vàng nhạt lưu
luyến trên khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ.

Yên ắng lạ thường.

Tự nhiên, trái tim Lệ Trọng Mưu cảm thấy bình lặng.

Trong lúc ngủ, Đồng Đồng còn mút ngón tay, thỉnh thoảng chậc lưỡi rất

đáng yêu. Còn Ngô Đồng mặc váy ngủ bằng lụa, vạt áo cuốn lên tận lưng,
lộ bụng ra ngoài. Khi ngủ, thằng bé chui trong ngực cô cựa quậy khiến cổ
áo hạ xuống thấp, xuân quang ẩn hiện, dường như có thể thấy được cả da
thịt. Chiếc chăn đơn tối màu làm tôn lên làn da trắng nõn.

Lệ Trọng Mưu im lặng, kéo góc chăn.

Cô xoay người, áo lụa tuột xuống, gần nửa ngực lộ ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.