LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 192

Đồng Đồng lật người trên tay mẹ.

Ngô Đồng nháy mắt, chậm rãi mở rèm mi.

Gần bao nhiêu? 1 cm? 0. 1 cm?

Đôi mắt nhập nhèm tràn đầy kinh ngạc, Ngô Đồng nhìn khuôn mặt trước

sau như một luôn anh tuấn lãnh đạm ——

Lệ Trọng Mưu thấy cô định cô thét lên, không khỏi phiền lòng, lấy tay

bịt miệng cô, âm thanh cực thấp: “Đừng đánh thức thằng bé.”

Ngô Đồng cuống quýt đẩy tay anh ra, cổ áo bị Đồng Đồng nắm chặt

trượt xuống, như sắp sửa lộ ra đường cong trên ngực, cô nhìn anh chằm
chằm, không dám lên tiếng. Cô sợ anh đến gần, sợ nhất cử nhất động của
anh.

Ánh mắt Lệ Trọng Mưu dán chặt lên cổ cô, ánh mắt mờ mịt, Ngô Đồng

bị anh nhìn chăm chú, cô không thở nổi. Thần trí bởi đang hoảng sợ mà
quên mất phải kháng cự, con ngươi anh co rút, tim Ngô Đồng cũng co rút
theo.

Cuối cùng, anh duỗi tay giúp cô kéo quai áo. Bàn tay dừng trên vai cô,

không bỏ xuống.

Trong mắt cô, là lên án? Là dụ dỗ? Anh không phân biệt được.

Tay anh, buông ra ư? Anh không muốn.

Ánh mắt Lệ Trọng Mưu xẹt qua: cô đang chau mày, cắn môi, tay nắm

chặt.

Hình như anh thấy được hình ảnh của người phụ nữ đè nặng ngòi bút lên

trang nhật kí: Lệ Trọng Mưu, tôi hận anh…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.