LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 216

Người đó chỉ ở lại gian phòng này đúng ba tháng, cuối cùng cũng đi mất

rồi. Anh nâng tay che mắt. Màn đêm buông xuống nơi đây, anh không thể
không thừa nhận, chính anh đang khao khát có cô.

Mở điện thoại, anh gọi cho Ngô Đồng. Nhịp tim dao động nhanh đến

mức không chịu theo khống chế của mình, anh nắm chặt tay vịn hành lang,
chờ đợi âm giày vò lòng người, một tiếng, một tiếng đâm vào tai. Điện
thoại reo khá lâu mới có gười bắt máy, đối phương nói: “Hello?”

**********************************

Đầu dây không có lên tiếng trả lời, Hướng Tá lại hỏi một lần: “Hello?”

Đợi mãi bên kia mới mở miệng, là âm thanh lạnh như băng: “Cô ấy ở

cùng cậu?”

Hướng Tá cảm thấy có chút không hiểu, huyệt Thái Dương nhảy thình

thịch, đưa di động đến trước mắt, anh mơ hồ phát hiện: A, cầm nhầm di
động rồi.

Đẩy đẩy thân thể mềm mại trong ngực: “Baby, điện thoại của em.”

Ngô Đồng nhăn mặt nhăn mũi, vung tay lên, đẩy tay Hướng ra xa,

Hướng Tá giận dỗi nhéo mũi cô, cô hé miệng thở, anh cúi đầu hôn cô rồi
mới buông tha. Tiếp tục nghe điện thoại, chỉ nghe đối phương lạnh lùng
hỏi: “Các người ở đâu?”

Ở đâu? Anh say quên mất tiêu rồi…

Hướng Tá búng tay giữa không trung, nhân viên khéo léo bước tới. Anh

ném di động cho nhân viên: “Này… Nói cho anh ta biết, nơi này, là, đâu…”

Lệ Trọng Mưu cũng bực mình lái xe rời đi, trong ga-ra có hai chiếc

Ferrari chủ tịch tặng, anh lái xe ra khỏi, cửa cuốn lên, thân xe đỏ tươi như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.