Hai chữ này còn lạnh hơn cả băng, Lệ Trọng Mưu càng bình tĩnh, Lâm
Kiến Nhạc càng lo.
“Kiến Nhạc, không phải là cậu muốn sang Châu Phi công tác hai năm
chứ?”
Hai người yên lặng thật lâu, Trương Mạn Địch ngồi trong phòng khách
chăm chú quan sát Lệ Trọng Mưu. Hóa ra, cũng có lúc khuôn mặt anh có
biểu cảm như thế…
Cô thất thần, Lệ Trọng Mưu quay lại. Nhìn anh đến gần mình, tự dưng
cô nghĩ, hiện tại chẳng khác gì thước phim quay ngược hồi ức, khi những
anh chàng phải chờ đợi cô đi tới.
Đối mặt với anh, sự rung động này, dòng nhiệt huyết trong trái tim này,
chưa bao giờ thay đổi. Trương Mạn Địch cố gắng kìm nén nỗi lòng, đứng
dậy hơi cúi người: “Anh có việc, em đi trước nhé.”
Cô không biết bây giờ anh nghĩ gì, hình như anh đang chịu đựng điều gì
đó, vẻ mặt anh đầy bí hiểm. Chính vẻ mặt ấy lại khiến cho người ta mê mệt.
Thấy Lệ Trọng Mưu vuốt cằm, lòng Trương Mạn Địch trỗi lên cảm giác
mất mát. Cô chỉ có thể mỉm cười tạm biệt.
Lái xe rời đi, mưa đêm lành lạnh, chạy được nửa đường, từ phía sau một
chiếc SUV lao vụt tới, vội bật cần gạt nước, chiếc xe kia lướt vọt qua trước.
Trương Mạn Địch đánh tay lái, nhìn biển số xe phía trước, tim cô căng
cứng.
Cố nhìn lại lần nữa, cô xác định, đó là xe của Lệ Trọng Mưu.
******************************