LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 503

Nước mắt ư, tất cả chỉ là dối trá!

Lệ Trọng Mưu nhặt chiếc áo tắm rơi dưới đất, quay về hướng giường

ngủ: “Chỉnh trang rồi hãy đi ra, đừng để cho thằng bé phát hiện ra điều gì.”

Anh đi thẳng ra khỏi phòng, điện cho phục vụ gọi bữa sáng. Sáng sớm

Ngô Đồng vẫn chưa ra ngoài, trên bàn ăn chỉ có Lệ Trọng Mưu và Đồng
Đồng.

Người làm cho đứa trẻ phải nghi ngờ chính là Lệ Trọng Mưu. Gắp cho

con quả trứng, Đồng Đồng bỏ đũa xuống, chớp chớp mắt hỏi: “Ba làm sao
thế?”

Lệ Trọng Mưu giật mình hoàn hồn, xoa đầu con trai: “Không có gì đâu.”

Nhìn vẻ mặt phấn chấn của con, Lệ Trọng Mưu càng nhíu chặt ấn đường.

Khuôn mặt anh tỏ vẻ lạnh lung, mười người nhìn thấy cả mười người phải
sợ. Anh không ngờ con mình có thể nhận ra điều gì, tránh ánh mắt của con,
anh đứng dậy nói: “Ba đi gọi mẹ con dậy ăn sáng.”

Lệ Trọng Mưu trở lại phòng ngủ, trên giường không có ai, đi theo âm

thanh phát ra, nhìn qua cửa phòng tắm, anh thấy người phụ nữ vẫn đứng im
dưới vòi hoa sen, nước bật mức lớn nhất.

Như thể việc anh vừa làm khiến thân thể cô bị vấy bẩn, có kì cọ thế nào

cũng không rửa sạch được.

Trong lòng Lệ Trọng Mưu đầy phức tạp, cuối cùng sợ cô bị ngạt, anh đi

vào kéo cô.

Cánh tay ướt sũng của cô nằm trong bàn tay anh, tóc tai sũng nước dính

nhẹp trên mặt, cô không động đậy, Lệ Trọng Mưu kéo tay lôi cô ra ngoài,
chọn bừa khăn mặt và một bộ quần áo, vứt lên trên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.