LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 504

“Thay đi. Sau đó ra ngoài ăn cơm. Đừng có đờ mặt ra như thế.”

Lệ Trọng Mưu tự che mặt mình, gằn lên từng chữ. Ngô Đồng do dự

không biết phải thế nào, vô tình lại chạm vào đống thuốc súng: “Vì sao
không chịu tin em? Mỗi lời em nói đều là thật.”

Bỗng dưng ý nghĩ muốn bóp chết cô xuất hiện, nắm tay Lệ Trọng Mưu

chặt đến nỗi phát đau.

Kìm xuống nỗi phẫn hận, ngữ điệu của anh lại trở về bình thường: “Em

có thể yên tâm, anh sẽ không yêu cầu em điều gì. Nhưng sau khi trở về
Hồng Kông, mời em tự kiểm điểm bản thân một chút. Đừng để giới truyền
thông chụp được cái gì không-trong-sạch.”

Trước tối hôm qua anh còn mỉm cười với cô, còn chiều chuộng cô, ôm

ấp cô vào lòng che chở, chỉ qua một đêm mà song gió đã ập tới, anh giờ
đây hận không thể khiến cô biến mất. Biến chuyển quá nhanh, nhanh đến
mức Ngô Đồng không thể nào tin nổi.

Tưởng như đã có thể nắm được hạnh phúc trong tay, đột nhiên mọi thứ

tan biến chỉ trong khoảnh khắc, nỗi buồn này chẳng khác gì một đòn trí
mạng.

“Em giải thích với anh, em không nên nói dối, sau này em sẽ không bao

giờ như vậy nữa.” Cô đã sai, cô biết điều đó. Hôm qua không nói cho anh,
là vì cô sợ anh sẽ như bây giờ. Không ngờ kết quả còn tệ hơn thế.

Lệ Trọng Mưu không nghe, anh lau tóc cô qua loa, máy móc mặc quần

áo cho cô, các ngón tay của anh nắm chặt hằn lên da cô những dấu tay màu
đỏ.

Sự lạnh lùng của anh cuối cùng cũng đánh vào trái tim cô, Ngô Đồng

dung hết sức đẩy vai anh ra: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Có phải anh
muốn em phải quỳ xuống van xin anh hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.