LƯU NGUYỆT HÀN TINH - Trang 222

ngươi ngày mai sẽ rớt giá thảm hại không.” Sau đó còn tặng thêm một nụ
cười rất chi tà ác. Quả nhiên, người kia mở to hai mắt nhìn, càng kêu la thê
thảm hơn, “Không phải chứ! Ngươi đừng nhẫn tâm như vậy, ta lập tức biến
mất ngay, OK?” Nói xong, lập tức biến mất còn nhanh hơn tốc độ sét đánh.

Lưu Nguyệt chớp mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hiệp

Hàm liền nắm tay nàng đi ra ngoài. Tới cửa Lưu Nguyệt mới nhớ ra nói
“Chúng ta còn chưa trả tiền.” Hiệp Hàm bày bộ dạng như thể chuyện không
liên quan gì tới y nói: “Để cho tên kia trả.” Lưu Nguyệt gật gật đầu, sau đó
đột nhiên lại nhớ ra người kia không phải đã chạy mất tăm rồi sao, “Hắn
không phải đã đi rồi sao?” “Vậy đâu trả được.” Lưu Nguyệt cảm thấy tư
duy của nàng không theo kịp Hiệp Hàm, ngây ngốc nói “A?!” Hiệp Hàm
nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, đột nhiên tâm tình tốt lên nhiều, nhịn
không được lấy tay vuốt nhẹ tóc nàng, “Anh là chủ ở đây, không cần phải
trả tiền cũng được.”

Lưu Nguyệt thiếu điều bị dọa, chổ này là sản nghiệp của y sao. Y không

phải mới chuyển tới thành phố L sao, rốt cuộc Hiệp Hàm còn có bao nhiêu
chuyện mà nàng không biết? Cuối cùng nàng chầm chậm mở miệng hướng
Hiệp Hàm nói “Anh còn có bao nhiêu chuyện mà em chưa biết không, có gì
nói hết một lượt, đem em hù chết một lần luôn đi.”

Hiệp Hàm đang bước ở phía trước nghe nói thế, quay đầu hướng Lưu

Nguyệt cười, cặp mắt phượng đen láy lóe sáng, cộng thêm một trời sao hỗ
trợ, trông y không khác gì sao trời. Y dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, khóe
miệng mang theo ý cười ngọt ngào, dùng giọng điệu mát rượi như gió đêm
thổi tới nói: “Nếu em chết, thì anh biết làm sao đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.