nàng cứng ngắc. Hiệp Hàm cau mày lại, “Ai lại bịa đặt gì trước mặt em?”
Lưu Nguyệt đột nhiên tức giận. Trở mình không thèm để mắt tới y nữa.
Hiệp Hàm có chút không hiểu, nên có chút lo lắng, y dựa sát bên tai Lưu
Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, “Bà xã, anh đã làm gì sai sao, em nói ra sẽ tốt hơn,
đừng tự hờn dỗi a.” Lưu Nguyệt mỗi khi nghe Hiệp Hàm gọi nàng là bà xã,
đều nhịn không được mặt đỏ. Lần này nghe xong lại cảm thấy chua xót.
Nàng cúi đầu chui vào chăn, thanh âm ong ong nói. “Nếu anh thật sự
thích em, tại sao không cùng em qua lại?” Hiệp Hàm cách nàng rất gần,
đương nhiên nghe rõ ràng, y có chút cứng ngắc. Sau đó vươn tay sờ đầu
Lưu Nguyệt, nhẹ nhàng dỗ nàng, “Bà xã, Em cũng phải cho anh cơ hội giải
thích chứ.”
Lưu Nguyệt nghe y nói như vậy, đem chăn quăng ra, oán hận trừng y.
Hiệp Hàm bất đắc dĩ cười, “Kỳ thật anh không phải thánh nhân.” Lưu
Nguyệt sắc mặt có chút đỏ, vậy sao lâu như vậy y không có ý gì với nàng,
không phải cơ thể có bệnh gì bất tiện không nói ra được? Lưu Nguyệt dùng
ánh mắt hoài nghi đánh giá Hiệp Hàm. Hiệp Hàm vừa thấy ánh mắt của
nàng liền biết trong đầu nàng nghĩ cái gì.
Vươn tay gõ đầu nàng một cái.“Anh thật sự bình thường!” Vậy là sao?
Lưu Nguyệt không mở miệng hỏi y, y do dự một chút, vẫn là quyết định nói
ra, “Bởi vì anh đáp ứng với bác trai, ừ, một ít điều kiện.” Hiệp Hàm nói một
nửa, lại dừng. Nhưng là Lưu Nguyệt nghe được có quan hệ với cha mẹ
nàng, càng thêm tò mò. Càng muốn y nói rõ ràng.
“Bác trai nói anh biết tin tức của em, cho anh một năm thời gian theo
đuổi em. Ừm. Nếu em không đồng ý, anh về sau không được dây dưa với
em nữa, còn nếu ngươi đồng ý rồi, anh cũng không thể cùng ngươi xảy ra
quan hệ. Ừm. Bằng không bác ấy sẽ không thừa nhận anh là con rể……”
Hiệp Hàm tựa hồ cảm thấy có chút ngượng ngùng, bỗng khựng lại không
nói nữa, bất quá đến đây thì Lưu Nguyệt hiểu đủ.