Lưu Nguyệt híp mắt nghĩ, tự mình chạy về nước, nếu không có người
báo cho Hiệp Hàm tin tức, y không có khả năng tìm được nàng. Nhưng là
sao ba ba với y lại định ra quy ước đó. Cho người khác một năm để theo
đuổi con gái mình. Lưu Nguyệt ngẫm lại liền nóng cả mặt.
Chờ tới khi Hiệp Hàm và Lưu Nguyệt ngượng ngùng đi xuống cầu
thang, những người khác đã sớm có mặt ở phòng ăn. Thiển thiển là người
đầu tiên phát hiện ra sự mất tự nhiên của Lưu Nguyệt, lại liên tưởng đến
màn hai người rời giường. Lập tức không có hảo ý cười cười, Diệp hi thu
được ánh mắt Thiển thiển, lập tức ho khan hai tiếng, kéo Lưu Nguyệt
hướng toilet.
Yên Vũ ở một bên không biết phải nói gì, Thiển thiển thuận tay cũng
kéo cô nhóc theo. Diệp hi vừa đi vừa lưu lại câu, “Hiện tại là thời gian đám
con gái tụ tập, các anh tự tìm chuyện mà làm đi.”
Thiển thiển nhìn quanh không có người, lập tức nhịn không được hỏi,
“Thành công hay không?” Diệp hi cũng chạy lại cầm tay Lưu Nguyệt.“Thật
sự thành công à?! Ha ha, ta biết lão đại không ăn chay mà.” Lưu Nguyệt vẻ
mặt bất đắc dĩ rút tay về, “Đâu có dễ như các ngươi nghĩ.” Yêu vũ không
nói được gì bị nắm tay kéo đi, giờ nghe ý các nàng kia nói. Lập tức tỉnh ra.
Nàng lập tức cũng cười hề hề, “Vì cái gì không thành công a? Có phải
Nguyệt tỷ tỷ không chủ động?” Lưu Nguyệt nhăn mặt trương vẻ oán giận,
“Không phải, cách các ngươi nói ta đều đã xử dụng.” Yên Vũ không tin nói,
“Không có khả năng, lão đại là đàn ông con trai, khẳng định chịu không
nổi.” Thiển thiển cùng Diệp hi ở một bên gật gật đầu. Lưu Nguyệt bất đắc
dĩ nói, “Không phải y có vấn đề, mà là y cùng ba ta có ước định, hắn sẽ
không quan hệ với ai.” Lưu Nguyệt tuy rằng không cam tâm, nhưng nàng
biết Hiệp Hàm nói được làm được, cho nên đừng trông mong gì nữa.
Thiển thiển mặc dù có chút bất đắc dĩ, cũng tạm thời không nghĩ được
biện pháp. Yên Vũ quỷ dị cười. “Biện pháp đâu phải không có, y không làm