LỤY TÌNH - Trang 149

- Con bé sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu. Nó bây giờ mến em còn hơn cả
hình bóng Bích Khuê nữa.
Bất giác , Giang nhìn lên khung hình của Bích Khuê. Gương mặt lạnh lùng
cao ngạo kia liệu sẽ ra sao, khi biết hình ảnh mình đang nhạt dần trong lòng
những người thương yêu.
Vừa thấy nàng , con bé đã giận hờn quay nhìn đi chỗ khác. Trường Giang
sà xuống cạnh nó trêu chọc :
- Thế nào Khả Kỳ , con giận dì đến độ không muốn nhìn mặt hay sao ?
- Con không biết đâu. Tại sao dì lại gạt con chứ ?
- Là dì không muốn làm cho con đau buồn , Khả Kỳ ạ.
Con bé bật khóc :
- Nhưng cuối cùng dì cũng bỏ con mà đi. Cuối cùng con cũng phài đau
buồn mà thôi.
- Khả Kỳ , dì xin lỗi con. Dì ...
- Người lớn không có ai tốt cả ... - Con bé vừa khóc vừa nói - Cha hứa sẽ
đưa mẹ Bích Khuê về với con , cuối cùng chẳng có. Dì hứa sẽ ở bên con,
cuối cùng dì cũng bỏ con mà đi ...Hu ...hu ...
Trường Giang xúc động ôm con bé vào lòng. Nàng cũng rơi nước mắt vì nó
:
- Dì không biết phải nói sao đây cho con hiểu Khả Kỳ ạ ! Nhưng mà dì có
nỗi khổ của dì. Ở lại đây với con tất nhiên là dì rất muốn như thế. Nhưng
còn tuổi trẻ của dì , còn tình cảm của cha con , còn có ông là cha của dì
nữa. Tất cả bắt buộc dì phải ra đi , bắt dì phải xa con , Khả Kỳ ạ ! Ở lại đây,
nói một cách nôm na , dì như là một con chim bị nhốt trong lồng vậy.
Khả Kỳ có vẻ nguôi ngoai khi thấy Trường Giang khóc. Nó ngẩng nhìn
nàng , hỏi :
- Sao mà rắc rối quá vậy dì ?
- Nếu như đơn giản một chút thì dì không ngại gì mà không ở đây với con.
- Có nghĩa là ...
Trường Giang âu yếm vuốt tóc con bé :
- Nghĩa là dì phải ra đi. Nhưng dì hứa , dì sẽ thường xuyên trở về đây thăm
con , nếu như bà nội và con cho phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.