LỤY TÌNH - Trang 148

không phải là con dâu thật sự của bà ta, mặc dù sau này nàng sẽ ra đi , dù
bà Quỳnh đã từng đối xử khắt khe với nàng. Nhưng nàng vẫn giữ lễ độ :
- Thưa mẹ ạ.
Giang chào. Bà Quỳnh nhìn nàng hỏi :
- Anh bên nhà có khỏe không ?
- Cám ơn mẹ , cha con khỏe nhiều rồi ạ !
Bà Quỳnh nhìn nàng một lúc rồi nói :
- Vắng con , Khả Kỳ nó buồn lắm ?
- Thế Khả Kỳ đâu rồi mẹ ?
- Nó chưa có xuống, chắc là còn ngủ - Để con lên thăm nó một chút.
Nói rồi , nàng đi lên lầu. Mấy lúc gần đây nàng nhận ra chẳng những Thiện
Văn thay đổi , mà bà Bích Quỳnh cũng dễ chịu hơn. Đã đến lúc nhà họ
Lương chấp nhận nàng nhưng Giang không còn ở đây lâu được nữa. Nàng
vì cha và vì không muốn hủy hoại tuổi trẻ của mình. Bỗng Giang nhớ bạn
bè , nhớ thầy Kiệt , đã lâu rồi nàng không được gặp họ.
Trong phòng Khả Kỳ có cả Thiện Văn. Chàng đang đứng ngắm con gái của
mình ngủ. văn ăn mặc tươm tất , chắc là chuẩn bị đi làm. Nghe tiếng động ,
chàng quay lại nhìn nàng mỉm cười :
- Là em hả ?
- Khả Kỳ còn ngủ sao ?
- Suỵt ! Đêm qua nó thức rất khuya.
Nàng nhẹ giọng trách :
- Sao anh để cho nó thức khuya chứ ?
- Anh làm sao ngăn được, nó nói là nhớ em.
Giang thở dài :
- Đâu không phải là cách đâu. Tôi không thể nào ở đây lâu hơn được nữa.
- Anh đã nói với con rồi.
- Nó bảo sao ?
- Khóc nhiều và rất giận em đã gạt nó.
Giang nhìn Khả Kỳ mà thấy thương vô cùng. Con bé mất đi tình thương
của mẹ ngay từ nhỏ , thử hỏi nó làm sao mà không quyến luyến nàng ?
Có tiếng Thiện văn não lòng :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.