không phải là con dâu thật sự của bà ta, mặc dù sau này nàng sẽ ra đi , dù
bà Quỳnh đã từng đối xử khắt khe với nàng. Nhưng nàng vẫn giữ lễ độ :
- Thưa mẹ ạ.
Giang chào. Bà Quỳnh nhìn nàng hỏi :
- Anh bên nhà có khỏe không ?
- Cám ơn mẹ , cha con khỏe nhiều rồi ạ !
Bà Quỳnh nhìn nàng một lúc rồi nói :
- Vắng con , Khả Kỳ nó buồn lắm ?
- Thế Khả Kỳ đâu rồi mẹ ?
- Nó chưa có xuống, chắc là còn ngủ - Để con lên thăm nó một chút.
Nói rồi , nàng đi lên lầu. Mấy lúc gần đây nàng nhận ra chẳng những Thiện
Văn thay đổi , mà bà Bích Quỳnh cũng dễ chịu hơn. Đã đến lúc nhà họ
Lương chấp nhận nàng nhưng Giang không còn ở đây lâu được nữa. Nàng
vì cha và vì không muốn hủy hoại tuổi trẻ của mình. Bỗng Giang nhớ bạn
bè , nhớ thầy Kiệt , đã lâu rồi nàng không được gặp họ.
Trong phòng Khả Kỳ có cả Thiện Văn. Chàng đang đứng ngắm con gái của
mình ngủ. văn ăn mặc tươm tất , chắc là chuẩn bị đi làm. Nghe tiếng động ,
chàng quay lại nhìn nàng mỉm cười :
- Là em hả ?
- Khả Kỳ còn ngủ sao ?
- Suỵt ! Đêm qua nó thức rất khuya.
Nàng nhẹ giọng trách :
- Sao anh để cho nó thức khuya chứ ?
- Anh làm sao ngăn được, nó nói là nhớ em.
Giang thở dài :
- Đâu không phải là cách đâu. Tôi không thể nào ở đây lâu hơn được nữa.
- Anh đã nói với con rồi.
- Nó bảo sao ?
- Khóc nhiều và rất giận em đã gạt nó.
Giang nhìn Khả Kỳ mà thấy thương vô cùng. Con bé mất đi tình thương
của mẹ ngay từ nhỏ , thử hỏi nó làm sao mà không quyến luyến nàng ?
Có tiếng Thiện văn não lòng :