LỤY TÌNH - Trang 153

Khả Kỳ ấp úng :
- Con ... không biết phải khen dì làm sao cho đúng đây.
Trường Giang phì cười :
- Thôi khỏi. Bây giờ tốt nhất là dì cháu mình vào quán ăn kem dừa.
Họ vào quán , Trường Giang gọi hai phần kem dừa , bỗng có giọng nói :
- Cho tôi một phần nữa chứ.
Giang quay nhìn người vừa nói , nhận ra có một chút quen quen. Đó là một
thiếu phụ còn khá trẻ và rất đẹp. Chiếc mũi cao ngự trị trên khuôn mặt thon
thả và làn da trắng mịn màng , mái tóc búi cao cùng với trang phục quý
phái làm toát lên vẻ đẹp cao sang , đài các và có một chút lạnh lùng , kiêu
sa trong đôi mắt.
Thiếu phụ mỉm cười , hỏi với giọng rất khẽ :
- Sao , không nhận ra tôi ư ?
Nhìn nụ cười này , Trường Giang mới sực nhớ ra !
- Bích Khuê !
- Phải , là tôi đây. Tôi có thể ngồi được không ?
Qua một phút lúng túng , Trường Giang lấy lại bình tĩnh :
- Mời chị ngồi.
Bích Khuê kéo ghế ngồi cạnh Khả Kỳ , nàng hỏi bâng quơ :
- Hai người có vẻ thân thiết dữ ?
- Khả Kỳ ! - Trường Giang trang nghiêm nói - Đó là mẹ của con đó Khả Kỳ
ạ !
Con bé có vẻ xúc động , nó nhìn chằm chằm Bích Khuê nhưng không nói
gì cả. Trông con bé lúc này thật tội , dường như nó muốn gọi mẹ , muốn bật
khóc nhưng không làm được. Trong khi đó , Bích Khuê vuốt tóc nó âu yếm
:
- Con gái của mẹ lớn quá và xinh đẹp nữa.
Khả Kỳ bỗng hỏi , không ai ngờ nó hỏi được như thế trong lúc này :
- Tại sao mẹ bỏ con mà đi ?
Bích Khuê có vẻ lúng túng , gương mặt nàng cau lại rồi lập tức thư giãn.
Khuê cười nói :
- Là mẹ có nỗi khổ của mẹ , con ạ !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.