LỤY TÌNH - Trang 155

Thiện Văn gượng cười :
- Chắc là phải chờ một thời gian nữa mẹ ạ !
- Mẹ thấy các con dường như không thân thiện lắm !
- Dạ đâu có , mẹ.
- Thiện văn - Bà Quỳnh đột nhiên nghiêm trang.
- Dạ , mẹ gọi con.
- Mẹ biết con còn thương nhớ Bích Khuê , nhưNg mà đã ba năm rồi không
có tin tức gì của nó , mẹ nghĩ chắc là không còn hu vọng gì nữa. Con bây
giờ đã cưới Trường Giang rồi , mẹ muốn con phải đối xử tốt với nó.
Thiện văn ngạc nhiên nhìn mẹ hỏi :
- Chả lẽ mẹ quên Bích Khuê rồi sao mẹ ?
- Mẹ còn nhớ chứ ? Bích Khuê là đứa con gái kỳ lạ , nó gieo vào lòng
chúng ta một ấn tượng khó mà quên được. Một ấn tượng mà cho tới bây
giờ , suy nghĩ lại mẹ không biết là tốt hay xấu nữa. Ban đầu , mẹ cưới
Trường Giang cho con , chỉ vì không muốn nhìn thấy con đau buồn vì cô
đơn nữa.
Dừng lại một chút , ngước nhìn khung ảnh Bích Khuê trên tường , bà
Quỳnh nói tiếp :
- Mẹ muốn con hãy dẹp bỏ tất cả hình ảnh Bích Khuê trong ngôi nhà này.
Từ ngày Trương Giang bước chân vào đây , nó đã được lòng Khả Kỳ và
làm cho mẹ cảm thấy có lỗi với nó. Chúng ta thật vô ý khi đã có Trường
Giang rồi mà vẫn còn lưu lại hình ảnh Bích Khuê , đem Bích Khuê ra để
mà so sánh với nó.
Thiện Văn thở dài. Đến như mẹ mà con yêu mến Trường Giang thì thật
lòng không còn gì để nghi ngờ nữa. Thiện Văn biết chàng lầm lẫn khi vì
hình ảnh Bích Khuê mà bỏ rơi Trường Giang trong suốt thời gian qua. Bây
giờ muốn hàn gắn với nàng thật không phải là chuyện dễ dàng gì.
Thiện văn quyết định là bắt đầu từ hôm nay , chàng sẽ làm lại từ đầu , sẽ
chinh phục Trường Giang nhu một chàng trai chinh phục cô gái mình yêu
vậy.
Thiện Văn đột nhiên hỏi điều chàng vừa suy nghĩ trong lòng :
- Mẹ Ơi , nếu như bây giờ Bích Khuê trở về thì mẹ sẽ chọn ai ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.