LỤY TÌNH - Trang 176

- Hai người hãy nói chuyện với nhau, tôi lên lầu với Khả Kỳ.
Thiện Văn đề nghị:
- Em hãy ở lại đây đi, Trường Giang.
Giang lắc đầu dứt khoát:
- Ở đây không có chuyện của em.
Nói rồi nàng bỏ đi. Vừa khuất cầu thang lầu, nàng bắt gặp Khả Kỳ đứng ở
đó. Nàng thì thầm hỏi:
- Sao con lại đứng ở đây ?
Con bé có vẻ lo lắng và sợ hãi:
- Dì ơi, con không muốn đi theo mẹ đâu.
- Nhưng nghe lỏm chuyện người khác là xấu lắm, con có biết không ?
- Xin lỗi dì, nhưng mà ... con ... con sợ.
- Được rồi - Trường Giang hiểu tâm trạng con bé lúc này nên nói - Con cứ
ở đây, dì cũng sẽ đứng đây với con.
Bên dưới, sau một lúc im lặng, Bích Khuê mở đầu:
- Vợ của anh cũng xinh đẹp và dễ thương đó chứ.
- Đó là người tôi yêu quý nhất.
Khuê nhìn lên vách hỏi, có một chút cợt đùa:
- Hình ảnh người đàn bà đánh khinh ấy, anh đã dẹp rồi ư ?
- Bích Khuê ! - tb nghiêm trang nói - Tôi hôm nay thành thật xin lỗi em vì
những lỗi lầm ngày xưa. Đúng, tôi công nhận là mìnn có lỗi với em.
- Tất cả những gì của ngày xưa tôi đã quên hết rồi, quên kể từ ngày hôm
qua.
Nàng ngồi thẳng lưng trên ghế rõ ràng Bích Khuê cũng cảm thấy căng
thẳng lắm.
- Thiện Văn bây giờ đã có vợ rồi sẽ có con. Không cần biết vợ anh bây giờ
đối xừ với con tôi ra sao. Tôi vẫm muốn bắt về để mà lo lắng cho nó.
Trên lầu, Trường Giang nghe bàn tay Khả Kỳ trong tay mình run lên. Nàng
bỗng ôm cứng nó vào lòng.
- Vậy thì tại sao ba năm trước em không dẫn con theo ?
- Bởi vì lúc đó tôi chưa thể lo cho con được ?
- Có nghĩ là bây giờ em đã có thể lo cho Khả Kỳ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.