LỤY TÌNH - Trang 214

kế bên, trực tiếp xem cuộc tra hỏi của cảnh sát.
Người cán bộ tiếp tục hỏi một cách kiên nhẫn :
- Cô và nạn nhân quan hệ như thế nào ?
- Các ông chỉ cần biết tôi đã cố ý ném hắn là đủ, không cần phải hỏi gì
thêm.
Hỏi đi hỏi lại gì nàng cũng nói có bấy nhiêu. Lát sau Thiện văn nói chuyện
với người có trách nhiệm ở đây, với tư cách giúp đỡ điều tra, chàng được
vào gặp can phạm. Vừa thấy chàng, không ngờ Bích Khuê phản ứng dữ dội
:
- Ra ngay ! - Nàng thét - Tôi không muốn gặp mặt anh.
- Bích Khuê, tôi tới đây để ...
- Tôi không cần biết anh tới để làm gì. Tôi không muốn nhìn thấy anh,
không muốn, không bao giờ muốn.
- Cô hãy bình tĩnh lại ...
Thiện Văn đành phải ra ngoài. Chẳng còn nghe tiếng Bích Khuê bên trong :
- Tôi không có thân nhân, từ nay tôi không muốn gặp ai cả.
Thiện Văn bỗng nghe có cái gì nhói đau trong lòng. Bích Khuê hại người,
phải chăng trong ấy có một phần lỗi của chàng ?
Trường Giang run quá, lần đầu tiên tới thăm gia đình thầy, nàng không thể
nào mà bình tĩnh được. Mặc dù trước đó Kiệt đã nói :
- Em không cần phải sợ, cô dượng Bình không phải là loại người khắc khe
còn Tâm Quyên thì rất dễ thương.
- Tại sao thầy lại ở với cô dượng ?
- Gia đình tôi ở tận miền Tây, tôi ở với cô dượng từ nhỏ để ăn học.
- Thế ... thầy nói sao với gia đình khi đưa em về ?
Kiệt tinh nghịch hỏi lại :
- Nghĩa là sao ?
- Thì ... thầy giới thiệu em như thế nào ?
- Thế còn em, em muốn tôi giới thiệu em như thế nào ?
Nàng đỏ mặt cả thẹn :
- Em đâu có biết.
Lúc đó thày đã nắm tay nàng. Cái đụng chạm đầu tiên khiến nàng run bắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.