LỤY TÌNH - Trang 73

Lê Duy Phương Thảo

Lụy Tình

Chương 12

Tuấn Kiệt mang theo tâm trạng khổ sở ấy về tận nhà, ngôi nhà nhỏ xinh
xinh nằm trong con hẻm yên tĩnh . Chàng ở đây với cô dượng Bình và đứa
em họ Tâm Quyên . Cả cô và dượng cùng đi dạy học, Tâm Quyên thì học
lớp 12 . Gia đình bốn người trí thức sống hòa thuận và rất hạnh phúc.
Nhà không rộng lắm nhưng cũng có một khoảng sân nhỏ đủ kê một cái bàn
có khắc hình cờ tướng , mấy cái ghế tựa và trồng vài cây kiểng quý . Có thể
nói trọn nhà đây là nơi yên tĩnh và thơ mộng nhất.
Kiệt ngả người trên ghế , mắt nhìn lên bầu trời chi chít những vì sao, mây
trôi lửng lờ và trăng thì buông xuống trần gian muôn ngàn tia sáng mát dịu
. Mây trôi cạnh sao, trăng sáng lung linh huyền dịu , khung cảnh như mộng
như mơ càng làm giấc mộng trong lòng Kiệt chấp cánh bay cao hơn.
Trong nhà, nhỏ Tâm Quyên kéo tay cha thì thầm :
- Ba ơi , ba nhìn kìa, hơn một tuần nay ngày nào anh Kiệt cũng ra ngồi đó
ngắm trăng, con đoán chắc có chuyện không ổn rồi.
Cô Bình thêm vào :
- Đúng đấy anh ạ , em cũng thấy như vậy hơn một tuần qua rồi.
- Tội nghiệp... - Dượng Bình cảm khái - Không ở gần gia đình, có chuyện
buồn không biết tâm sự với ai.
Nói rồi, dượng đi dần về phía Kiệt , ngồi vào chiếc ghế bên cạnh chàng ,
Kiệt nhỏm dậy :
- Thưa dượng.
- Ừm... Trăng đẹp lắm sao ?
Kiệt cười gượng :
- Dạ không . Nhìn mây trôi cạnh sao , cháu tưởng tượng như những vì sao
đang trôi lửng lờ vậy.
- Chả lẽ vì vậy mà hơn tuần qua cháu cứ ngồi ở đây ngắm trăng sao ?
Tuấn Kiệt nhìn dượng xúc động vì sự quan tâm của ông . Chàng không
giấu tâm sự:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.