LUYỆN KIẾM - Trang 229

Tôn Dương sao lại không hiểu, gia gia người muốn cho gã rời khỏi đây

trước, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy.

Trước khi đứng dậy, gã nhịn không được ngẩng đầu liếc qua khuôn mặt

có mái tóc đen che kín của nam tử mặc áo bào xám, một tiếng thét kinh hãi
phát ra, dọa gã lần nữa té ngã xuống đất.

"Ha ha ha. . ." Nam tử mặc áo bào xám không quan tâm mà chậm rãi

ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra trận cười cổ quái.

Chỉ thấy, khuôn mặt bị mái tóc che khuất từ từ hiện ra, đó là một khuôn

mặt kinh khủng hoàn toàn không có ngũ quan.

Nếu nói hoàn toàn không có ngũ quan, cũng không chính xác, bởi vì hốc

mắt hơi trũng xuống, sống mũi hơi cao, toàn bộ khuôn mặt mơ hồ như chỉ
có một lớp da, bộ dạng thực sự đáng sợ.

Mặc dù kiến thức của Tôn Chính Ích có rộng rãi, thấy một màn như vậy,

cũng không nhịn được phải hít một hơi khí lạnh, chỉ cố nén không có biểu
lộ ra quá nhiều dị trạng.

"Phế vật, cút sang một bên." Lão nhấc chân đá Tôn Dương một cước,

nhìn thì nặng nhưng thật ra rất nhẹ đá qua một bên.

Tôn Dương trấn tĩnh lại, lùi về một bên, không dám ngẩng đầu nhìn

người nọ.

"Các hạ vừa rồi nói muốn giúp chúng ta, không biết giúp như thế nào?”

Tôn Chính Ích cười nói.

"Nói là giúp các ngươi, thực ra chỉ đang giúp chính mình. Ta cũng không

phải là tu sĩ của Việt Quốc, động thủ trong Việt Kinh có nhiều bất tiện. Chỉ
cần các ngươi nghe theo sự an bài của ta, chiếm được Yến gia bất quá chỉ là
tiện tay mà thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.