LUYỆN KIẾM - Trang 233

"Không phải, tiểu thư không có việc gì, chỉ một mực hôn mê không tỉnh

lại. Huynh đi lâu như vậy, muội còn tưởng huynh sẽ không trở về. . ." Tiểu
Toán Bàn kích động đến âm thanh khẽ run, đứt quãng nói.

"Đừng khóc nữa, không phải ta đã trở về rồi sao." Thiết Kiên nghe vậy,

có chút dở khóc dở cười nói.

"Thiết đại ca, huynh bắt được Thực Lân thú rồi?" Tiểu Toán Bàn ngừng

nức nở, liếc qua chiếc lồng mây trong tay Thiết Kiên hỏi.

"Ân, gia hỏa này sống ở một nơi rất đặt biệt, xung quanh có không ít

Yêu thú lợi hại, vì bắt nó mà phí không ít công phu, cũng tốn không ít thời
gian." Thiết Kiên nhìn thoáng qua chiếc lồng trong tay, mở miệng nói.

Xuyên qua khe hở của dây mây, một con tiểu thú có lân giáp chìa cái mũi

đen như mực ra ngoài, thở hổn hển, trong lỗ mũi không ngừng có sương
mù màu tím nhạt phun ra.

Thiết Kiên nói rất đơn giản, nhưng trên thực tế hai tháng này trôi qua phi

thường khó khăn. Để nhanh chóng bắt được con thú này, gã liên tiếp quyết
chiến với mấy đầu Yêu thú có thể so với tu sĩ Luyện Khí kỳ đỉnh phong,
thậm chí còn kinh động đến một con Xích Mục Yêu Viên đã sắp sánh bằng
tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Trải qua bao khó nhọc, cuối cùng gã mới chém giết được tất cả Yêu thú

này, đồng thời cũng tổn thất hai thanh pháp kiếm, ngay cả những phù lục
khi trước lấy được, toàn bộ đều tiêu hao không còn.

Bất quá, Thiết Kiên cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, nhờ

liên tục thôn phệ Yêu Hồn, tu vi hôm nay đã đạt đến Luyện Khí kỳ viên
mãn.

Sau khi bước vào cảnh giới này, gã cảm thấy trong Đan Điền của mình

có chút khác thường, tựa hồ đang thay đổi gì đó mà gã không biết được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.