LÝ CHIÊU HOÀNG - MỘT ĐỜI SÓNG GIÓ - Trang 165

Nàng đặt bút ngâm Iại bài thơ... Những lời êm ái du dương càng khiến

cho mối u tình thêm nung nấu. Ngẩng đầu, Công chúa nhìn bâng khuâng
hình ảnh một chàng thiếu niên anh tuấn, mỗi lúc một hiện rõ trước mặt
tương tư...

Chương II

Dựa lan can Nhạo Thủy đình xây giữa hồ bán nguyệt, Trần Thái hậu lặng

ngắm vầng trăng thấp thoáng bên kia rặng cổ tùng...

Cảnh đêm hè xanh phớt, dịu dàng, đầm ấm, bầu trời tinh tú lấp lánh, dưới

đất lửa đốm lập lòe trong cụm trúc giàn hoa. Muôn nghìn tiếng ve cùng
ngâm khúc ái ân nồng thắm...

Cây cỏ trong vườn, ban ngày rực rữ như thế, lúc ấy chỉ còn là những đám

đen sâu thẳm, nơi ký thác cái hồn bí mật của đêm thanh. Không khí ngào
ngạt hương thơm, bốc lên tự nghìn vạn bông hoa ẩn khuất...

Mặt trăng lên cao, chiếu thẳng xuống dây lan can đá. Nhờ vậy, ta có thể

nhận ra Thái hậu là một người đàn bà cao lớn, đẫy đà, khuôn mặt tròn, hai
mắt sáng, mái tóc còn xanh, lòng xuân chưa nhạt phai nhưng dung nhan lúc
nào cũng ủ dột, chán chường.

Là vì, từ khi Huệ Tống bỏ ngôi đi tu, Thái hậu đã trở nên người quả phụ

đa sầu. Cuộc đời nhạt nhẽo chốn thâm cung với cái danh hiệu quá tôn
nghiêm nó trái hẳn với linh hồn còn trẻ trung của Thái hậu, tấm linh hồn
như dệt bằng những mộng đẹp của tình yêu.

Bị giam hãm vào cảnh chết trước khi chết, Thái hậu thường ủ dột như

chim lồng.

Nhìn tháng ngày qua, chẳng khác bông hoa rữa dần từng cánh, Thái hậu

không còn mong đợi nữa, hay nói cho đúng, lúc nào cũng mong đợi một sự
phi thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.