“An Nhàn, em nghĩ kỹ lại được không, sau một tuần nếu em vẫn
không thay đổi anh nhất định sẽ không dây dưa nữa, được không?” Quý
Văn Nghêu đưa ra điều kiện.
Lâm An Nhàn thở dài lắc đầu không đáp ứng.
Quý Văn Nghêu hô hấp có chút trầm trọng.
“Ba ngày! Ba ngày, được không? An Nhàn, xin em chỉ ba ngày thôi,
bằng không anh không chịu nổi, em không thể nói đi là đi!” Quý Văn
Nghêu nhún nhường cầu xin.
Thấy hắn van nài như thế, Lâm An Nhàn mềm lòng đồng ý.
“Được rồi, ba ngày cũng không thể thay đổi cái gì, tội gì anh phải...”
Cơ mặt Quý Văn Nghêu cuối cùng cũng hơi chút giản ra: “Anh biết, coi
như cho anh thời gian thích ứng đi.”
Lâm An Nhàn không lời nào để nói, bắt đầu sợ hãi Quý Văn Nghêu có
tâm tư khác.
“Em không cần lo lắng, em không muốn anh qua phòng khác ngủ.”
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm An Nhàn nhẹ nhàng thở ra, nghĩ ngày mai điện thoại nói Phó
Minh Hạo ba ngày sau cô mới về.
Quý Văn Nghêu đứng ngoài cửa, trong mắt tất cả đều là hận ý, không
nghĩ Phó Minh Hạo có bổn sự làm Lâm An Nhàn hồi tâm chuyển ý, nhưng
mình quyết không để Lâm An Nhàn trở về!