Phó Minh Hạo gật đầu: “An Nhàn,anhtin em vì thế em cũng phải
tinanh, tất cả mọi chuyệnhiệnnay em cứ coi như là khảo nghiệm giữa hai
ta,anhnhất địnhsẽcho em câu trả lời thích đáng.”
Quý Văn Nghiêu cúi người giúp Lâm An Nhàn thắt dây an toàn, sau
đó cườinói: “Phó Minh Hạo,nóimiệng cũng vô dụng thôi, có bỏthìmới có,
cậu hẳn là hiểu được điểm này.”
Phó Minh Hạo nắm chặt nắm đấm cố kiềm chế lửa giận.
“Văn Nghiêu, cho dù thế nào An Nhàn vẫn là vợ tôi, cậu cũng nên tôn
trọng tôi.”
“Tôi cũng rất muốn tôn trọng cái danh nghĩa vợ chồng mà
cậukhôngngừng đặttrênkhóe miệng như thế này, chỉ là, tôi cực kì muốn
xem thử, cậu có thể đè nén được đến khi nào.”
“khôngrõanhcó ý gì, nhưng tôisẽđè nén, nhẫn nhịn vì An Nhàn,
tôikhôngmuốncôấy khó xử.”
Quý Văn Nghiêu sau khi cài dây an toàn cho Lâm An Nhàn xong, đặt
taytrêntay lái, mỉm cười nhìn Phó Minh Hạo: “Tất nhiên tôi
cũngsẽkhônglàm An Nhàn khó xử, vì thế tôi mới quyết định tất cả mọi
chuyện giùmcôấy! Thí dụ như chuyện thắt dây an toàn này, tôikhôngcần
biếtcôấy có đồng ý haykhôngđềusẽluôn thắt giùm chocôấy. Phó Minh
Hạo,nóibằng miệngthìcó vẻ dối trá quá, còn hành động như tôi mới
thựcsựsuy nghĩ cho An Nhàn, đây làsựkhác nhau giữa tôi và cậu, hiểu
chưa?”
Quý Văn Nghiêunóixong, đóng cửa xe ‘rầm”mộtcái, nhanh chóng lái
xeđi.
Phó Minh Hạo nhìn xe Quý Văn Nghiêu chạy càng lúc càng xa, cơn
tứctrênmặt lập tức biến mấtmộtcách nhanh chóng, sau đó cười cười rồi