bỏđi.
Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhànnói: “Hôm nay emthậtngoan.”
“Emkhôngmuốn lên xethìanhsẽdễ dàng buông tha cho em sao?
Emkhôngmuốn huyên náo làm mọi người chú ý.”
Quý Văn Nghiêu nghe xong, cười rộ lên: “Ôi chao, biết suy nghĩ nhiều
thế cơ à?hiệntượng tốt, để xem sau này em có trở nên thong minh
hơnkhông.”
“Emkhôngphải đứa ngốc, chỉ số thông minh cũngkhôngcó vấn
đề,anhkhôngcần châm chọc em như thế.” Vốnđangrất cảm động vìsựso
sánh của chuyện thắt dây an toàn cho mình vừa rồi của Quý Văn Nghiêu vì
câu này mà biến mấtkhôngcòn dấu tích.
“anhcũngkhôngmuốn châm chọc em,anhthậtlòng mong em có thể sử
dụng tốt chút lí trí trong cái đầu cứng như đá đó của em.”
Lâm An Nhàn đẩy mặt Quý Văn Nghiêuđangáp sát vào mặt mình ra.
“Lo mà lái xeđi, đừng làm những động tác nguy hiểm như vậy?”
Quý Văn Nghiêu ngả ngớnnói: “Nguy hiểm cái gì, thựckhôngkiến
thức.”
Lâm An Nhànkhôngmuốnnóichuyện tào lao với Văn Nghiêu, im lặng
mặc kệanhta.
Sau khi đỗ xe vào gara, Quý Văn Nghiêu vẫn ngồi imkhôngnhúc
nhích.
Lâm An Nhàn kỳ quái nhìn Quý Văn Nghiêu,khônghiểu tại saoanhta
vẫnkhôngmở cửa: “anhmuốn làm gì vậy, sao vẫn chưa mở cửa?”