“An Nhàn, cùnganhvề nhàđi?” Trở lại trong xe, Quý Văn Nghiêu đưa
rayêucầu.
Đối mặt với thỉnh cầu của Văn Nghiêu, An Nhànkhôngđáp ứng
cũngkhôngphản bác,côvẫn còn lưỡng lự. Ông bà Quý nhất thời bị hành
động tự sát của Văn Nghiêu dọa sợ mới thay đổi thái độ vớicô, về sau biết
đâu lại có biến hóa.
Quý Văn Nghiêu lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm An Nhàn,
cũngkhôngnôn nóng ép buộc, chỉ đưacôvề nhà: “An Nhàn,anhkhôngbắt
buộc em, chờ em thông suốtthìđiện thoại choanh, đượckhông?”
Lại cảm động Quý Văn Nghiêu thấu tình đạt lý, Lâm An Nhàn thở dài:
“Cám ơnanhcho em thời gian suy nghĩ, em hứasẽkhôngchia tay nhưng gia
đìnhanh, emkhôngthểkhôngbận tâm.”
Quý Văn Nghiêu khẽ hôn trán Lâm An Nhàn: “Đừng làm khó mình,
vô luận em quyết định thế nàoanhcũng đồng ý, chỉ cần chúng ta ở bên
nhau.”
Lâm An Nhàn nhịnkhôngđược hônanhmộtcái, lại nhìnmộtlát mới
xuống xe về nhà.
Quý Văn Nghiêu về nhà rầu rĩkhôngvui, suốt ngày vùi đầu vào công
việc, cơm chiều chỉ ăn mấy miếng rồi vào phòng tiếp tục làm việc, sắc mặt
ngày càng tái nhợt.
Mẹ Quý lo lắng lén thương lượng với congái: “Con thấy vấn đề là ở
chị An Nhàn, nhà mình đồng ý nhưng người ta đâu nhất thiết phải chấp
nhận, mấy ngày rồi cũngkhôngthấy chị An Nhàn ghé thăm.” Quý Văn Văn
phân tích theo suy nghĩ của mình.
“Theo lời conthìcon bé còn giận?”