Lâm An Nhàn tâm phiền ý loạn, nhất thời không có chủ ý, chịu không
nổi mẹ cùng em trai ồn ào, liền ra về.
Chậm rãi đi trên đường tiêu cực suy nghĩ nếu làm ầm lên mình làm
sao bây giờ.
Đến trạm xe, chợt nghe có người kêu mình, vừa quay đầu lại thấy Quý
Văn Nghêu lái xe ở phía sau.
Lâm An Nhàn dừng cước bộ chờ Quý Văn Nghêu đi lại, nghĩ hắn chỉ
đi ngang qua nên chào hỏi mà thôi.
“Lên xe!” Quý Văn Nghêu đối Lâm An Nhàn nói.
Lâm An Nhàn có chút kỳ quái, chẳng lẽ hắn muốn đưa mình về?
Không nghĩ nhiều, vừa lúc có xe miễn phí sao không đi.
Nhưng có chút sợ hãi Quý Văn Nghêu, nên đi vòng ra ghế sau.
“Ngồi trước đi, tôi cũng không phải taxi, cô lại không biết điều?” Quý
Văn Nghêu ngăn trở Lâm An Nhàn động tác.
Lâm An Nhàn đành lên ghế trước ngồi, nàng nào biết nói nhiều như
vậy.
Lên xe, Lâm An Nhàn liền nói “Sao anh cũng đến đây.”
“Cô như thế nào ở nơi này?” Quý Văn Nghêu không để ý lời Lâm An
Nhàn, chỉ hỏi điều mình muốn biết .
“Nga, nhà mẹ tôi ở khu này, tôi về thăm một chút.”
Trong xe an tĩnh lại, Lâm An Nhàn luống cuống không biết nói gì,
nhưng cũng không thể im lặng không nói, đành nhìn chăm chăm cảnh sắc
lướt qua bên ngoài cửa xe.