MA ĐAO CA - Trang 374

- Quyên muội tốt quá, vậy là ngu huynh cũng được vinh hạnh lây rồi! Đi,

chúng ta hãy tìm chỗ uống một ly!

Hồ Thiết Sanh lòng thầm kêu khổ, nháy mắt ra hiệu với Bạch Ngọc

Quyên, bảo nàng hãy cẩn thận.

Bốn người đi đến Lạc Dương, Âm Dương song sát không đi theo. Bốn

người vào một tửu lầu, Bạch Phàm gọi lấy rượu và thức ăn, bốn người lập
tức ăn uống.

Hồ Thiết Sanh nháy mắt với Bạch Ngọc Quyên, ra hiệu nàng đừng uống

rượu, Bạch Ngọc Quyên đương nhiên không dám mạo hiểm, một giọt rượu
cũng không uống, anh em họ Bạch cũng không tiện nài ép.

Đột nhiên, một tiếng nói khẽ như muỗi kêu vọng vào tai Hồ Thiết Sanh :

- Tiểu tử, các ngươi cứ uống, trong rượu không có gì đâu. Tuy nhiên

huynh muội họ Bạch này là có mưu đồ, lát nữa rời khỏi tửu lâu, khi đi
ngang qua bàn ta, ta sẽ cho ngươi một cẩm nang diệu kế. Đêm nay bất luận
Bạch Diêu Hồng dùng thủ đoạn gì ám toán ngươi, ngươi cũng đừng lo, hãy
tương kế tựu kế, phải biết y thị lòng không xấu, có điều là không dám trái
lệnh cấp trên, chỉ cần thật sự là vợ chồng với y thị, y thị sẽ cho ngươi biết
nửa phần bí mật. Canh tư đêm nay, ta chờ ngươi trong ngôi miếu hoang ở
ngoại ô phía bắc Lạc Dương.

Hồ Thiết Sanh sửng sốt quét mắt nhìn, chỉ thấy một trung niên văn sĩ

ngồi ở chiếc bàn gần cửa thang lầu. Văn sĩ trung niên này chẳng những
tướng mạo siêu phàm thoát tục, hệt như tùng phong minh nguyệt, mà đôi
mắt hết sức trong sáng, có điều là dáng người không cao, trông rất yếu đuối.

Hồ Thiết Sanh lại quét mắt nhìn quanh, không có thực khách nào khác,

biết người vừa nói hẳn là vị văn sĩ trung niên này. Chàng tìm nhanh trong trí
nhớ, dường như chưa từng nghe nói trong giới võ lâm có một nhân vật như
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.