MA ĐAO CA - Trang 780

Hồ Thiết Sanh vận hết nhãn lực nhìn, những sợi dây của các nhạc khí

trên vách đều như khe khẽ rung động, nhưng không thấy bóng người.

Bỗng, tiếng nhạc vụt ngưng bặt, dư âm phảng phất hồi lâu chưa dứt.

Dư Mộng Chân nói :

- Hãy khoan, để lão thân xem thử rồi hẵng tính, không chừng có thể phát

hiện bí mật ngay cũng nên.

Hồ Thiết Sanh bán tín bán nghi, chỉ thấy Dư Mộng Chân đi đến bên vách,

dùng móng tay nhẹ chọc vào chiếc đàn tỳ bà to, chiếc đàn ấy xê dịch sang
bên nửa thước, trên vách hiện ra một lỗ nhỏ cỡ miệng ly, thì ra trong vách
trống rỗng.

Hồ Thiết Sanh hết sức bội phục, xem ra dù võ công cao đến mấy, nếu

không có kinh nghiệm thì cũng vẫn luôn bị vấp ngã.

Bởi vách tường rỗng, chuyện quái quỷ này đã bị vạch trần, hiển nhiên

tiếng đàn không phải phát ra từ nhạc khí trên vách mà là từ phòng bên kia
vọng sang. Còn về việc dây đàn trên vách rung động đó là do sức của tiếng
đàn gây nên, chẳng có chuyện gì huyền bí cả.

Hai người nhìn nhau cười, đi ra khỏi phòng, phóng đi về phía một bức

tường thấp, vượt qua bên kia, kinh ngạc đến suýt bật ra tiếng, thì ra đây là
một hoa viên nhỏ, giữa có một tiểu lầu rất tinh xảo, trong lầu không hề có
ánh đèn.

Trước tiểu lầu có một ngôi đình bát giác rộng lớn, diện tích không dưới

tám trượng, trong đình có mười mấy đại hán đứng vòng quanh, trong số
một người tay cầm thùng nước to, và một người tay cầm một chiếc quạt to.

Đại hán xách thùng đang xối nước lên người một lão nhân mình trần, thì

ra trên người lão nhân ấy đã đóng một lớp băng mỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.